Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566: Một đường về phía Tây

Trải qua tu luyện nửa tháng, cuối cùng thì Lâm Bình cũng mơ hồ có chút cảm ứng được lực tinh thần anh lưu lại trong đầu Hứa Tình Nhi, nó đang ở phía Tây.

Tuy không thể xác định ở nơi nào, nhưng sau khi đã có phương hướng, chỉ cần đi một đường về phía Tây, khoảng cách với Hứa Tình Nhi càng lúc càng gần, thì cảm ứng của Lâm Bình sẽ càng mạnh hơn. Chung quy là có thể tìm được Hứa Tình Nhi.

Thế nhưng trong mắt Lâm Bình lại có hơi nghi ngờ.

Bởi vì anh chỉ mơ hồ cảm ứng được chút lực tinh thần mỏng manh trong đầu của Hứa Tình Nhi, nhưng còn lực tinh thần lưu trong đầu Chu Thanh thì vẫn không có chút phản ứng nào. “Càng trễ sẽ càng có biến cổ, trước tiên cứ tìm được sư tỷ đã rồi tính sau" Lâm Bình trầm giọng nói.

Sau đó, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho ông

Ngụy.

Nhưng Lâm Bình không ngờ được, tin nhắn trong điện thoại lại có một tin khiến anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. “Cậu Lâm, tôi ở Đà Nẵng, nếu ngài có thời gian hi vọng có thể gặp ngài một lát được không?".

Người gửi lại là Mạnh Tuyết Ly.

Lâm Bình hơi nhíu mày, sao Mạnh Tuyết Ly này lại liên hệ với anh? “Cô Mạnh, có chuyện gì quan trọng không?” Lâm trả lời một câu.

Bình

Việc quan trong lúc này là tìm Hứa Tình Nhi về. Nếu Hứa Tình Nhi ở phía tây Việt Nam, nhưng đến giờ cô ấy lại chưa chủ động trở về, tất nhiên là đã có chuyện gì đó.

Nếu không cô ấy đã âm thầm trở về Việt Nam rồi.

Vì thế, cho dù Lâm Bình có thể chắc chắn tính mạng Hứa Tình Nhi không nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.

Thế nên, nếu không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, Lâm Bình không muốn phí thời gian vào lúc này, tất cả tạm thời gác lại tính sau.

Khách sạn năm sao ở Đà Nẵng, Mạnh Tuyết Ly lúc này đang nằm trên giường, thất hồn lạc phách nhìn lên trần nhà khách sạn xuất thần.

Nửa tháng trước, sau khi tin tức Kim An đang nổi lên một trận sóng gió, biết được tin Lâm Bình đã trở lại từ chỗ cha Mạnh Nguyên Chung, cô ta lập tức đi đến Kim An.

Cô ta danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa con gái quý tộc Sơn Trà đến thăm hỏi nhà họ Chu, hi vọng trong lúc đến nhà họ Chu có thể “ngẫu nhiên” gặp được Lâm Bình.

Nhưng lại biết được Lâm Bình đã rời trước một bước, khiến chuyển đi đến Kim An của cô ta công cốc.

Sau khi biết Lâm Bình rời Kim An đến Đà Nẵng, Mạnh Tuyết Ly không chút do dự cũng đến Đà Nẵng.

Chỉ có điều, Đà Nẵng rộng như thế, Mạnh Tuyết Ly sao có thể "ngẫu nhiên” gặp được Lâm Bình.

Cuối cùng, sau khi do dự, Mạnh Tuyết Ly chỉ có thể nhãn một tin cho Lâm Bình. Cô ta chỉ muốn gặp Lâm Bình một chút mà thôi. Cho dù nhìn từ xa cũng được!

Tuy nhiên, sau khi tin nhắn gửi đi, ngày qua ngày, Mạnh Tuyết Ly lại không đợi được hồi âm.

Mạnh Tuyết Ly tưởng rằng Lâm Bình không muốn gặp cô ta. Dù sao thì với Lâm Bình mà nói, cô ta có thể chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Ngay lúc Mạnh Tuyết Ly càng ngày càng thất vọng, thì điện thoại lại đổ chuông.

Mạnh Tuyết Ly nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, đồng thời lẩm nhẩm trong miệng: “Là anh ấy, là anh ấy, nhất định là anh ấy...

Cô ta cầm lên nhìn, thực sự là anh!

Mạnh Tuyết Ly lập tức vui vẻ ngồi dậy. “Cô Mạnh, có việc gì quan trọng không?”

Thế nhưng sau khi đọc tin nhắn của Lâm Bình, trong chốc lát Mạnh Tuyết Ly không biết trả lời thế nào. “Tôi... Tôi chỉ muốn gặp anh một chút... Mạnh Tuyết Ly cắn môi, sau đó nhẹ giọng nỉ non.

Có điều, lời này không có cách nào nói với Lâm Bình. Hơn nữa, muốn nhìn thấy Lâm Bình, với Mạnh Tuyết Ly mà nói là một việc vô cùng quan trọng. Nhưng với Lâm Bình thì không. “Cũng không có chuyện gì rất quan trọng. Chỉ là biết tin anh trở về, vừa lúc tôi lại đang ở Đà Nẵng, nghĩ chúng ta là bạn bè nên muốn mời anh bữa cơm... Mãi sau, Mạnh Tuyết Ly mới trả lời như thế. Đúng vậy, chúng ta vẫn có thể xem như là bạn bè đúng không? Cho dù chỉ là bạn bè rất bình thường...

Nhưng sau khi trả lời xong, Mạnh Tuyết Ly đợi mãi cũng không có gì nữa. Trong lúc Mạnh Tuyết Ly thất vọng suy nghĩ miên man, thì Lâm Bình đã gặp được ông Ngụy.

Anh đem tin tức của Hứa Tình Nhi nói với ông, sau đó để ông sắp xếp những người đã ra ngoài tìm tung tích Hứa Tình Nhi và Chu Thanh đi về phía Tây. “Tuy cháu vẫn chưa cảm ứng được lực tinh thần trên người Chu Thanh, nhưng đợi sau khi tìm được sư tỷ có lẽ sẽ có tin tức của cô ấy” Lâm Bình nói. Cập nhậ*t nhanh nhất trên tamlinh247.org

Hứa Tình Nhi và Chu Thanh cùng nhau hành động, biết đâu Hứa Tình Nhi biết tin tức về Chu Thanh. “Việc này không nên chậm trễ, vất vả cháu phải đi một chuyển rồi.” Ông Ngụy nghiêm nghị nói: “Còn nữa, cần phải mang con bé Tình Nhi an toàn trở về”

Mãi cho đến khi nói chuyện xong với ông Ngụy, Lâm Bình mới nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Tuyết Ly.

Lâm Bình đặc biệt chú ý đến câu “Nghĩ chúng ta là bạn”, khóe miệng anh không khỏi hiện lên chút ý cười.

Dường như nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Mạnh Tuyết Ly ở sân bay quốc tế Sơn Trà.

Nếu không phải sau này Mạnh Tuyết Ly cho anh ấn tượng thay đổi vô cùng lớn thì có khi Lâm Bình không có khả năng có tiếp xúc gì với cô ta nữa.

Lúc này, Lâm Bình trả lời lại: “Cô nói không sai, chúng ta là bạn. Nhưng bây giờ tôi đang có việc quan trọng cần làm. Đợi tôi hết bận sẽ liên lạc với cô, mời cô ăn cơm được không?" Lâm Bình chỉ nghĩ Mạnh Tuyết Ly thật sự đang ở Đà

Nẵng, biết tin anh quay về nên mới muốn gặp mặt. Đương nhiên, trong đó có lẽ còn có ý khác nữa.

Ví dụ như nhà họ Mạnh muốn giữ quan hệ tốt với “Lâm Thanh Sơn”.

Nhưng dù là về sau thì Lâm Bình cũng không để ý. Chẳng qua thời gian Mạnh Tuyết Ly tìm đến không thích hợp.

Lại lần nữa nhận được tin nhắn của Lâm Bình, Mạnh Tuyết Ly lập tức kích động. “Xem ra không phải anh ấy cố ý không để ý đến mình mà anh ấy thật sự đang bận.” Mạnh Tuyết Ly cắn môi, nghĩ thầm.

Nhưng thông minh như cô ta rất nhanh lại nghĩ đến một khả năng.

Bây giờ Lâm Thanh Sơn đã quay lại, nhưng còn hai người khác của Việt Nam là Hứa Tình Nhi và Chu Thanh vẫn chưa có tin tức gì truyền ra.

Có khi nào Lâm Bình đang bận chuyện về hai người họ? “Được!” Mạnh Tuyết Ly rất nhanh soạn tin, nhưng lúc chuẩn bị gửi đi lại hơi do dự. Sau đó cô ta thêm hai chữ ở sau “Chờ anh!”

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Lâm Bình cũng không nghĩ nhiều, cũng không trả lời lại nữa.

Lần này Lâm Bình rời đi cũng không nhờ bất cứ phương tiện giao thông nào, chỉ mang hai người Lý Nhã và Bắc Hà theo.

Bắt đầu từ Đà Nẵng, ba người hướng lên trời, cưỡi gió đi về phía Tây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK