Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 132: Không có công thì không nhận lộc

Lâm Nhã ngây người nhìn Lâm Bình, trong đôi mắt xinh đẹp của cô lúc này trở nên rất phức tạp. “Anh... không phải anh nhận nhầm người rồi chứ?”

Đinh Hằng khó có thể tin lên tiếng nói.

Cô ta không muốn tin đó là sự thật.

Cô ta vất vả mãi mới tìm được một người bạn trai giàu có quyền thế, muốn mang về khoe khoang trước mặt họ hàng một chút, để cho mọi người đến nịnh bợ nhà cô ta và tận hưởng một chút cảm giác hư vinh hơn người.

Có câu nói, phú quý không về quê như đi đêm mà mặc áo gấm. (câu này có điển cổ, ý tứ là khi trở nên giàu có mà không quay trở về quê hương được ví như ban đêm mà mặc loại áo gấm thượng đẳng đi ra ngoài cũng không ai nhìn thấy)

Nhưng...

Anh bạn trai mà cô ta đưa về là giám đốc cao cấp của tập đoàn Việt Huy lại bỏ trốn sau khi tiêu phí hết ba trăm năm mươi triệu tiền rượu.

Làm cô ta mất mặt, gần như muốn đào lỗ chui xuống

Điển hình của việc giả vờ nhưng không thành công, lại còn bị tát một cái đau đớn vào mặt. Càng độc ác hơn nữa chính là khiến cô ta không có nơi để trốn tránh.

Nhưng lúc này, Lâm Bình người vẫn luôn bị cô ta chế giễu lại trở thành vị cứu tinh của mọi người.

Trong khi họ vẫn đang lo lắng, tranh cãi và đùn đẩy trách nhiệm, còn lộ ra cả những mặt xấu xí nhất của mình mà chính họ đều biết, để làm cho Lâm Bình nhận lấy món nợ rượu vang ba trăm năm mươi triệu này.

Thì đúng lúc này Chủ tịch của tập đoàn Tạ thị lại đặc biệt tặng thêm hai chai rượu còn đắt tiền hơn cho Lâm Bình, hơn nữa còn miễn phí hóa đơn cho anh ta.

Tất cả những điều này đều chỉ ra hành động trước đây của bọn họ khó coi đến mức nào.

Đinh Hằng làm sao có thể chấp nhận được? “Đúng vậy, anh đừng có nhầm lẫn chứ, anh ta thì có tư cách gì?” “Anh ta không đủ tư cách quen biết Chủ tịch của nhà các anh, anh nhất định không được nhầm lẫn.” Lúc này cô út cũng vội vàng chỉ vào Lâm Bình nói.

Ngay cả khi biết phòng bao miễn phí, bọn họ cũng không phải chi trả một đồng nào.

Nhưng cô út là người đáng ra phải vui mừng thì lúc này lại cảm thấy cực kỳ khó chấp nhận.

Bà ta thà tự trả một chút tiền còn hơn là nhìn thấy cảnh này.

Bà ta tuyệt đối không đồng ý, Lâm Bình người mà bà ta xem như một tên cặn bã, có giẫm đạp dưới chân chỉ có thể yếu đuối ngẩng đầu lên ngước nhìn bọn họ, lại lần nữa trở mình công thành danh toại.

Bà sớm đã quen nghe những lời nịnh bợ, tâng bốc của mọi người, bà ta không bao giờ muốn quay lại sống luôn phải cúi đầu trước nhà Lâm Bình như trước kia.

Cho nên, tuyệt đối không được.

Cho nên chắc chắn là vị giám đốc này đã nhận nhầm người rồi. “Không có nhầm lẫn đâu ạ.

Giám đốc liếc nhìn cô út và Đinh Hằng một cái rồi thản nhiên nói. “Chắc chắn không phải, không tin anh có thể hỏi bọn họ, Lâm Bình làm sao có đủ tư cách để quen biết Chủ tịch của các anh, anh ta chỉ là một kẻ nghèo kiết xác vừa mới ra tù mà thôi.”

Cô út vẫn không tin, hai mắt đã đỏ quạch lên, cắn răng nói.

Chỉ là lần này, đảm họ hàng thân thích lại không có một ai phụ họa theo bà ta. Một lúc sau, có người mở miệng nói: “Nếu vị giám đốc này đã nói là Lâm Bình, vậy nhất định là không có sai được rồi.” “Đúng vậy, phòng bao đều miễn phí cho chúng ta, đây là chuyện tốt mà!”

Đám họ hàng này tự nhiên rất vui vì không cần mất tiền lại còn được miễn phí.

Nhưng cô út lại muốn phá hoại, họ chắc chắn sẽ không đồng ý, không thì bọn họ đều phải trả tiền.

Hơn nữa, con rể của bà ta lại là “hàng giả” trốn mất tiêu rồi.

Còn bây giờ, nhìn Lâm Bình mà xem, dường như anh đã trở thành một con rồng thực thụ, đám người này làm sao dám đắc tội anh một lần nữa. “Lâm Bình à, con quen biết Chủ tịch của khách sạn Hoàng Đông từ lúc nào vậy? “Đúng vậy, con giấu diểm mấy ông bà lão chúng ta lâu như vậy?” “Hồi đó tôi đã nói mà, sau này Lâm Bình nhất định sẽ là người vô cùng xuất chúng, không ngờ lại đúng như tôi đoán” “Tôi thấy anh cả nói không sai, sự việc của năm năm trước chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhân phẩm của Lâm Bình, từ nhỏ đến lớn chúng ta đều tận mắt trông thấy làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được.” “Có câu nói, ông trời giao cho sứ mạng trọng đại thì trước hết phải tôi rèn ý chí. Trước đây Lâm Bình phải chịu bao nhiêu đau khổ, cũng đều là vì thành công sau này đấy.

Lúc này, cả đám họ hàng thân thích đều nói cười vui vẻ với Lâm Bình.

Cho dù trong lòng bọn họ cũng cảm thấy có chút hối hận nhưng những người này vẫn lên tiếng không một chút ngại ngùng.

Nghe thấy vậy, cô út và Đinh Hằng đều tức giận không thể chịu nổi.

Đám người vừa mới còn xoay quanh tâng bốc bọn họ, nay đã lập tức thay đổi trong nháy mắt, bắt đầu đi nịnh bợ Lâm Bình. Cập n*hật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Điều này... Quả thật giống như một cái tát, hơn nữa còn dùng sức thật mạnh vả lên mặt hai người họ, tạo nên một tiếng vang chát chúa.

Nhưng họ lại không có cách nào!

Lâm An Quốc có chút bất đắc dĩ nhìn đám người họ hàng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, ông thở dài một tiếng rồi quay đầu đi.

Hôm nay ông đã thấy tường tận bộ mặt thật của những người này rồi.

Còn Lâm Bình làm ngơ trước những lời khen sáo rỗng của đám người này, nghe vào tai nọ lại ra bằng tai kia.

Anh bình tĩnh nhìn về phía Giám đốc của khách sạn Hoàng Đông, từ tốn nói: “Không có công thì không nhận lộc, tôi ăn uống hết bao nhiêu thì nên trả bấy nhiêu. “Còn có hai chai rượu này, cũng giúp tôi gửi lại cho Chủ tịch của các anh, tâm ý của ông ấy tôi đã nhận, còn rượu thì không cần nữa.

Lâm Bình không có một chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với nhà họ Tạ “Cái này.” Giám đốc có chút e ngại, “Ngài Lâm, đây chỉ là một phần tâm ý nho nhỏ của Chủ tịch nhà chúng tôi mà thôi!”

Anh ta rất rõ ràng Chủ tịch phải tôn trọng người này như thế nào mới gọi điện thoại cho anh.

Nghe vậy Lâm Bình cũng không nói gì nữa, thay vào đó là ánh mắt rũ xuống nhìn người quản lý. Từ trước tới giờ anh không thích nói lại lần thứ hai.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Bình, vị giám đốc bỗng cảm thấy cả người có chút run rẩy.

Rõ ràng là Lâm Bình không hề làm gì, ánh mắt của anh ấy cũng rất bình tĩnh.

Nhưng vị giám đốc lại chỉ cảm thấy có chút sợ hãi.

Cảnh Lâm Bình tự tay loại bỏ Tạ Minh Thành ở khách sạn Hoàng Đông một lần nữa tái hiện lại trong đầu anh ta.

Anh ta lập tức càng thêm hoảng sợ.

Giám đốc vội vàng lên tiếng: “Nếu như ngài Lâm không thích, vậy mọi chuyện đều làm theo ý của anh vậy!” “Tôi không làm phiền ngài Lâm dùng bữa nữa, hi vọng ngài dùng bữa thật ngon miệng”

Nói xong Giám đốc liền dẫn người đi rồi, rời khỏi phòng bao.

Dù sao thì Chủ tịch cũng đã rất cẩn thận dặn dò anh ta, cố gắng làm hài lòng mọi yêu cầu của Lâm Bình và không được làm trái ý của anh ấy.

Chờ đến khi vị giám đốc mang người rời đi.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

Đây...

Lâm Bình lại đi từ chối bữa ăn miễn phí? Cũng từ chối hai chai rượu đắt đỏ? Quả thật không cho Chủ tịch của khách sạn Hoàng Đông chút mặt mũi nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK