Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Thần?

Sau khi nghe từ này phát ra từ miệng của bọn họ một lần nữa, trong mắt Lâm Bình đã lóe lên một tia sáng.

Đám người của Tiêu Sơn vốn dĩ chính là Thần Cảnh.

Nhưng Chân Thần mà bọn họ nói ra, có lẽ là một sự tồn tại còn mạnh hơn Thần Cảnh gấp rất nhiều lần.

Võ giả hiện đại, mạnh nhất chắc cũng chỉ là Thần Cảnh thôi.

Về chặng đường sau này của Thần Cảnh, tất cả mọi người đều đang bắt tay vào tìm kiếm, nhưng tìm từ đầu đến cuối vẫn chưa thể tìm ra mấu chốt.

Sau hơn nửa năm Yêu Yêu chìm vào giấc ngủ, khoảng thời gian ngắn ngủi tỉnh lại cũng chỉ là để đưa bọn họ ra ngoài, không hề có chút thời gian nào nói với Lâm Bình nhiều một chút cả,

Lúc đó.

Lúc Yêu Yêu đang đi phía trước chỉ đường cho mọi người, Lâm Bình đã rất biết nắm bắt thời gian, hỏi Yêu Yêu một câu mà đối với các thần cảnh cường giả khắp thế giới này chính là vấn đề quan trọng nhất.

Con đường sau này của Thần Cảnh, nên đi thế nào đây?

Chỉ là, lúc đó Yêu Yêu chỉ vỏn vẹn đáp lại hai từ.

Nguồn gốc!

Khiến cho Lâm Bình nghĩ mãi không hiểu, không thể bắt được mấu chốt vấn đề.

Chỉ là bởi vì các Yêu Yêu có thể sử dụng sức mạnh của không gian, tùy ý đục thủng lỗ không gian.

Và cũng đã ở trong không gian dựng nên một cái đường qua lại, tiến hành xuyên qua không gian, thực hiện được dịch chuyển tức thời.

Bởi vì vậy

Lâm Bình đoán rằng, việc muốn đột phá thần cảnh có khi não cũng liên quan đến vấn đề về không gian hay không.

Mà hiện tại, Lâm Bình lại nghe được bốn chữ “Nguồn gốc không gian” từ miệng của đám người Tiêu Sơn

Trong một khoảng thời gian ngắn.

Lâm Bình giống như đã nắm bắt được một linh cảm gì đó.

Chỉ là.

Nguồn gốc.

Rốt cuộc cái gì mới là nguồn gốc?

Lâm Bình hơi hơi nhíu mày

Nhìn về phía bốn người Tiêu Sơn, Diêu Vũ Lan.

Bốn người này, nhất định không thể bỏ chạy được.

Hoặc ít nhất cũng không thể để cho tất cả đều chạy

Ít nhất cũng phải giữ lại một người.

Anh phải đến thế giới nhỏ của tiên đảo ở nước ngoài để tìm Chu Thanh về đây.

Giống nhau.

Cũng muốn dùng nhiều biện pháp khác nhau để moi móc những thông tin hữu ích từ trong miệng bọn họ.

Còn về phần trữ vật không gian.

Tuy rằng Lâm Bình cũng đã bị cám dỗ.

Nhưng tạm thời phải kìm nén suy nghĩ này xuống đã

Nếu thật sự như những lời Tiêu Sơn nói, cái mà bọn họ gọi là trữ vật trang bị chẳng qua cũng chỉ là một chất xúc tác để kết nối với Chân Thần cường giả mà thôi.

Vậy thì dù có đưa cho Lâm Bình, Lâm Bình cũng sẽ không sử dụng đến.

Hơn nữa.

Lâm Bình tin rằng, cho dù là bọn Tiêu Sơn, nếu thật sự có được cơ duyên lớn lao gì đó cũng sẽ không nhất thiết phải đem thứ đồ này bỏ vào đó.

Chỉ sợ cái trữ vật nối tiếp được gọi là Nguồn gốc không gian kia, đối với Chân thần cường giả cũng chỉ là họ hàng thân thuộc nhất với họ .

Bọn họ cũng sẽ không nhất thiết phải cho đối phương biết.

Dù sao thì bất kỳ ai cũng sẽ có những bí mật mà chỉ một mình bản thân mới biết.

“Lâm Thanh Sơn, bây giờ có thể trả lại Ngân Vũ cho ta chưa?”

Sau khi nói xong, Tiêu Sơn cũng nhìn về phía Lâm Bình một lần nữa, hỏi.

Bởi vì mới khi nãy Lâm Bình đã nói, chuyện kia chính là vấn đề cuối cùng mà anh hỏi.

Vậy,

Đây cũng sẽ là lần cuối cùng Tiêu Sơn trả lời câu hỏi của Lâm Bình rồi.

Nếu như Lâm Bình còn dám một lần nữa lấy “Ngân Vũ” ra để uy hiếp hắn, tiếp tục yêu cầu hắn trả lời câu hỏi, thì Tiêu Sơn sẽ không đồng ý trả lời cho Lâm Bình nữa.

Vậy thỉ chỉ có thể chứng minh, Lâm Thanh Sơn là một kẻ nói lời không giữ lấy lời.

Không thể tin tưởng được.

Chỉ là.

Tuy rằng Tiêu Sơn hỏi như thế.

Nhưng thật ra, trong lòng hoàn toàn không có chắc chắn rằng Lâm Thanh Sơn có thật sự trả Ngân Vũ của hắn về cho hắn hay không.

Nhưng

Chuyện nằm ngoài dự đoán của Tiêu Sơn là

Lần nay sau khi hắn hỏi xong

Lâm Thanh Sơn gật gật đầu.

Cổ tay hơi run lên nhè nhẹ.

Cây giáo Ngân Vũ của hắn lao thẳng đến trước mặt hắn, vững vàng uy dũng dừng lại ở trước mặt hắn.

Khi nhìn thấy Ngân Vũ.

Vẻ mặt của Tiêu Sơn hớn hở vui mừng như một đứa trẻ.

Mà ba người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc cùng Huyền Hồng cũng vô cùng bất ngờ.

Không ngờ tới, Lâm Thanh Sơn lại ngay thẳng chính trực như vậy trả lại Ngân Vũ cho Tiêu Sơn.

Phải biết rằng, ở xã hội hiện đại, cây giáo dài kia hoàn toàn được xem là báu vật quý hiếm.

Với việc này.

Diêu Vũ Lan không khỏi ngưỡng mộ, nhìn Lâm Thanh Sơn bằng một ánh mắt đề cao coi trọng.

Người này không chỉ có thực lực mạnh mẽ.

Mà còn có nhân phẩm tốt, khả năng bìn tĩnh vô cùng cao, đối với bảo bối quý hiếm, nói không cần thì sẽ thật sự không cần.

Diêu Vũ Lan cảm thấy, Lâm Thanh Sơn tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật chính trực.

    ......

Nếu như nói là không muốn bảo vật đó, thì có lẽ Lâm Bình sẽ có chút miễn cưỡng.

Chỉ là

Đối với Lâm Bình mà nói, so với việc chiếm đoạn Ngân Vũ thì trả lại cho Tiêu Sơn sẽ càng có giá trị hơn.

“Chúng ta đi!”

Ngay sau khi Tiêu Sơn lấy lại được Ngân Vũ, mấy người bọn họ quyết định rời đi.

Chỉ là.

Đúng vào lúc ấy

Lâm Bình cũng đứng bật dậy.

“Mọi người đợi đã!”

Lâm Bình chỉ bước một bước mà đã đi xa tới hơn 300m, gần như phá vỡ tốc độ của âm thanh.

Chỉ hai ba bước đã có thể tiến tới gần chỗ mấy người Diêu Vũ Lan rồi.

“Anh còn muốn gì nữa?”

Nhất thời

Cả bốn người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn và Hồng Huyền đều trở nên vô cùng cảnh giác.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là nhớ ra, muốn mời mọi người đến Việt Nam làm khách, không biết ý của mọi người thế nào?”

Lâm Bình khuôn mặt hài hòa, cười nhè nhẹ nói.

“Làm khách?”

Con ngươi trong mắt 4 người kia hơi nheo nheo lại.

“Người ta có câu, không đánh nhau không thành bạn tốt, chúng ta đã đánh nhau một trận lớn như vậy lại không hề ghét bỏ nhau hay trở thành kẻ thù không đội trời chung, nếu vậy chi bằng trở thành bạn bè đi?”

Lâm Bình lại cười thân thiện một lần nữa.

Nghe vậy

Bốn người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn và Hồng Huyền đều nhìn về phía Lâm Bình đang đứng.

Nếu như nói muốn kết giao bạn bè.

Thì Lâm Bình đúng thật sự là có tư cách kết bạn với họ.

Dù sao

Dù là tìm khắp năm hòn tiên đảo lớn của bọn họ, cũng chẳng có mấy người có thể một mình mà đánh thắng được bảy vị thần cảnh, thậm chí còn có thể bao vây bảy vị thần cảnh là bọn họ, đánh liên tiếp khiến cho vài người liên tiếp bị thương.

Mà bây giờ, bọn họ cũng đã không còn cảm thấy sự thù hằn hay đối nghịch của Lâm Bình đối với bọn họ nữa.

Trong lòng bốn người bọn họ không tránh khỏi có những suy nghĩ bóng gió khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK