Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì gọi là ẩn tàng rồi đơn độc? Ai nói Viên Gia Lâm là người cuối cùng thôn Nhạc Lâm tôi dựa vào?" Nhạc Bá Thanh cười nhạt.

Lúc này, Nhạc Bá Thanh phất phất tay về phía thôn Nhạc Lâm.

Một người đàn ông mặc đồ trắng rộng thùng thình, trông giống quần áo luyện công nhưng không phải quần áo luyện công gật đầu với Nhạc Bá Thanh, sau đó đi ra.

Lúc này đây, người đàn ông mặc đồ trắng cũng như

Phan Huy Vũ, nhón chân trên nền đất phẳng, sau đó mượn lực bật người lên võ đài.

Người đàn ông mặc đồ trắng ấy lên võ đài trông ra thì có vẻ vượt trội hơn cả Phan Huy Vũ ấy chứ. "Truyền nhân của Thái Cực, Đinh Tứ Lượng." Người đàn ông mặc đồ trắng ôm quyền với Lâm Bình.

Tên ông ta vốn không phải là Đinh Tử Lượng, mà là sau khi tu luyện đạt được chút thành quả mới đổi tên thành như vậy, lấy từ một câu văn trong cuốn Luận Bàn Về Thái Cực Quyền của Vương Tông Nhạc, chính là câu nói hình dung về kĩ xảo và công lực cao cấp của Thái Cực quyền "Tứ Lượng Bạt Thiên Cần". “Tốt nghiệp Suối Vàng, Lâm Bình!"

Lâm Bình suy nghĩ một chút rồi cũng ôm quyền nói.

Anh xuất thân từ trại huấn luyện Suối Vàng, trại huấn luyện Suối Vàng cũng là nơi anh nhập môn võ đạo, nói vậy cũng không sai.

Đinh Tử Lượng nhíu mày, rõ ràng ông ta chưa bao giờ nghe đến Suối Vàng gì đó cả.

Chẳng lẽ là một Võ giáo không quá nổi tiếng?

Có điều cũng không quan trọng. "Moi!"

Lâm Bình và Đinh Tứ Lượng cùng nói. Dứt lời.

Lâm Bình đứng chắp tay chứ không làm gì.

Thậm chí còn không hề tỏ thái độ muốn đánh nhau gì cả.

Sắc mặt Đinh Tử Lượng đen sì, một thằng nhóc mới ra đời mà dám khinh thường người khác thế sao? Đã vậy thì để tạo cho mày một bài học, để mày biết trời cao đất rộng là gì!

Nghĩ xong.

Chân Đinh Tứ Lượng bỗng di chuyển.

Cơ thể lập tức lơ lửng.

Nhìn thì có vẻ chậm chạp nhưng thật ra rất nhanh.

Chỉ trong thời gian một hơi thở đã đi tới cạnh Lâm Bình.

Hai tay di chuyển theo gió, một tay cầm roi đập thẳng vào lồng ngực Lâm Bình.

Nhìn có vẻ cực kì yếu ớt, sức lực cực kì nhẹ nhàng. Nhưng thật ra Thái Cực coi trọng nhất là lấy nhu thắng cương, nhìn thì có vẻ nhu hòa nhưng thật ra là vô cùng cứng cỏi.

Chiêu này của Đinh Tử Lượng ẩn chứa nội lực trong cơ thể, trong không khí vút lên một tiếng.

Như thể trước mặt ông ta là một bức tưởng, ông ta chỉ cần đập nhẹ một cái là có thể khiến bức tường đó thủng một lỗ.

Nhưng mà...

Đối mặt với công kích của Đinh Tứ Lượng, sắc mặt Lâm Bình không hề thay đổi.

Thậm chí còn không thấy anh có động tác gì. "Không phải cậu ta là một tên vô dụng chứ?" "Chẳng lẽ Ngô Văn Thái và cậu ta có giao dịch gì đen tối?"

Nhất thời, vô số người cảm thấy khó hiểu. Trên đài cao, Trịnh Dịch Thành cũng biến sắc.

Nhưng mà chính lúc Đinh Tử Lượng chuẩn bị quật roi lên người Lâm Bình, chỉ còn cách khoảng 10cm.

Cây roi không thể tiến thêm vào được nữa. Sắc mặt Đinh Tứ Lượng đột nhiên thay đổi.

Ngay sau đó, cây roi trong tay ông ta đột nhiên bắn ngược trở lại.

Lúc này nó không hề nhẹ nhàng nhu hòa mà là mạnh mẽ và quyết liệt. Cây roi mà Đinh Tức Lượng quất lên người Lâm Bình bắn ngược về, quất mạnh lên ngực ông ta.

Nếu không phải Đinh Tử Lượng phản ứng nhanh, rút nội lực đi thì ông ta đã tự đánh mình trọng thương rồi.

Lúc này, sắc mặt Đinh Tử Lượng hoàn toàn thay đổi.

Hoảng sợ biến sắc. "Cương khí hộ thể?"

Đinh Tử Lượng kinh hãi nói.

Có thể dùng cương khí hộ thể thì nhất định đã bước chân vào cảnh giới Tông sư Hóa Cảnh rồi, nội lực phóng ra ngoài mới có thể làm được. "Tự ông đi xuống hay là để tôi đưa ông xuống?"

Lâm Bình không trả lời mà lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Đinh Tứ Lượng biến sắc. Lâm Bình mới bao nhiêu tuổi chứ, trông chỉ khoảng hai mươi thôi, thật sự là Tông sư Hóa Cảnh sao?

Bắt ông ta chịu thua xuống đài như vậy, Đinh Tứ Lượng không cam lòng. "Đắc tội rồi!" Cập nhật chương mới nhất tại Tгц*уenАРР.cом

Đinh Tứ Lượng nói.

Định thử lại một chiêu.

Dù sao thì lần so tài này cũng đã nói rõ, không được ra tay làm tổn thương tính mạng người khác, cho nên Đinh Tứ Lượng muốn thử lại một lần nữa, xác nhận lại xem sao. Nhưng mà.

Lâm Bình cũng thở dài.

Trong lòng đều đã có đáp án, sao không thể biết điều một chút giống như Ngô Vân Thái nhỉ?

Một Tông sư như vậy mà Lâm Bình còn chẳng coi ra gì thì sao lại có hứng thú giao thủ với một võ giả như Đinh Tử Lượng chứ.

Lúc này, khi Đinh Tử Lượng muốn ra tay lần nữa, Lâm

Bình liền vung tay lên.

Không khí trong không trung dao động mạnh, rồi đột nhiên hất văng Đinh Tử Lượng.

Giờ phút này, Đinh Tử Lượng mới hoàn toàn kinh hãi.

Đúng là Tông sư Hóa Cảnh rồi.

Ngoài kinh hãi ra, Đinh Tử Lượng còn cảm thấy vô cùng may mắn.

Không thể làm nhục Tông sư.

Đây chính là phép tắc

Cũng may là Lâm Bình chưa hạ sát thủ.

Vì vậy, trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Đinh Tử Lượng bị đánh văng xuống võ đài.

Đinh Tử Lượng, bại!

Yên lặng.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Sao Đinh Tử Lượng lại bay ra ngoài? Mọi người vô cùng khó hiểu.

Nhưng những người đó không bao gồm cha con Phan Huy Vũ. "Tông... Tông sư?"

Phan Huy Vũ run run nói.

Thật ra cuộc đời này của Phan Huy Vũ chưa gặp Tông sư Hóa Cảnh bao giờ cả, nhưng thân là nội kinh võ giả, ông ta vẫn phải có chút kiến thức. "Cha, tháng nhóc kia là Tông sư sao? Không thể như vậy được.

Phan Thiên Hành cắn rằng nói. Anh ta cũng chưa bao giờ được thấy Tông sư, cũng không biết Tông sư là như thế nào,

Nhưng anh ta có nghe Phan Huy Vũ nói qua về sức mạnh của Tông sư Hóa Cảnh rồi. Mỗi khi cha anh ta nhắc tới Tông sư Hóa Cảnh, vẻ mặt đều tràn ngập kính nể và hâm mộ.

Tuổi của Lâm Bình cũng tương đương anh ta, có khi còn nhỏ hơn một, hai tuổi, anh ta còn chưa tu luyện ra được nội lực, sao Lâm Bình có thể là Tông sư Hóa Cảnh được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK