Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như...

Lâm Thanh Sơn không có ý định thù địch hay hằn học 5 tiên đảo lớn của bọn họ.

Có phải là bọn họ có thể dẫn Lâm Thanh Sơn vào đảo tiên của bọn họ chơi không?

Lần này bọn họ xuất hiện ở đây, không chỉ muốn do thám xem tình hình địa cầu hiện tại là thế nào, mà còn muốn nếu như phát hiện ra người nào đó có năng lực xuất chúng phi phàm sẽ nghĩ cách để đem người đó về.

Mà Lâm Thanh Sơn lại là một trong những ứng cử viên vô cùng sáng giá.

Nếu như có thể thu nạp Lâm Thanh Sơn vào tiên đảo của bọn họ, theo thời gian, chỉ cần Lâm Thanh Sơn đột phá trở thành Chân Thần, vậy thì đồng nghĩa với cược thực lực của cả đảo cũng sẽ lại tăng thêm một mảng vô cùng lớn.

Đương nhiên

Bốn người bọn Diêu Vũ Lan trong lòng cũng có những suy tính khác.

Bọn họ tất nhiên hiểu rõ, Lâm Thanh Sơn nói muốn kết bạn với bọn họ chắc chắn không phải chỉ có mục đích đơn thuần.

“Mọi người không hề từ chối, vậy đồng nghĩa với việc đã đồng ý với tôi rồi nhé!”

Một lát sau, Lâm Bình lại mở miệng nói.

“Luận ngữ có câu: Có bạn hữu nơi xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?”

“Bốn người mọi người lại còn là khách từ tiên đảo hải ngoại xa xôi, vậy thì làm khách ở Việt Nam, chúng tôi đương nhiên sẽ tận tình tiếp đón.”

“Huống gì, mọi người từ trước đến nay đều ở đảo đại tiên xa xôi, chưa từng tiếp xúc với xã hội hiện đại của loài người, có lẽ hiểu biết về thế giới hiện đại cũng chỉ sơ sài như gió thoảng mây bay.”

“Kết giao bạn bè, nếu như mọi người có điều gì thắc mắc có thể hỏi tôi, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!”

Nghe vậy.

“Anh Lâm vừa mạnh mẽ lại vừa hào sảng, người bạn này tôi kết giao rồi nhé!”

Huyền Hồng mở miệng nói đầu tiên.

Ông ta đối với cường giả chân thần đúng là có cung kính, nhưng không hẳn là thật sự kính nể, dù sao thì cũng khác cảnh giới, ai mà biết được sau này bản thân ông lại có thể luyện tập đột phá trở thành Chân thần thì sao, có khi còn mạnh hơn anh nữa.

Nhưng đối với cường giả mạnh hơn mình gấp nhiều lần, thì Huyền Hồng mới thật sự chân chính bội phục.

Hơn nữa Lâm Bình nói được làm được, không phải kiểu người dây dưa bẩn thỉu không dứt khoát, nói trả lại Ngân Vũ cho Tiêu Sơn thì thật sự trả lại Ngân Vũ cho Tiêu Sơn.

Chỉ với hai điểm này đã có thể khiến cho hảo cảm của Hồng Huyền đối với Lâm Bình tăng lên một cách vô cùng đáng kể.

Lâm Bình nói muốn kết bạn thì sẽ kết bạn, Hồng Huyền cũng chẳng nghĩ nhiều.

Cho dù biết Lâm Bình chủ động kết bạn với bọn họ, có lẽ là muốn dựa vào quan hệ với bọn họ để nước gia nhập vào hải ngoại tiên đảo, cũng có thể trường hợp khác đó là Lâm Bình muốn nhận được lợi ích gì đó khác từ chỗ bọn họ, Hồng Huyền cũng chẳng quá quan tâm.

Điểm quan trọng nhất là, người bạn Lâm Thanh Sơn này, ông đã đồng ý kết rồi.

Nhìn thấy Huyền Hồng không hề nghĩ nhiều đã lập tức kết thành bạn bè huynh đệ với Lâm Thanh Sơn, ba người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc và Tiêu Sơn cũng không biết ông tà là ngu ngốc hay là thông minh nữa.

Nhưng mà.

Rất nhanh sau đó.

Ba người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc và Tiêu Sơn cũng đã gật đầu đồng ý.

“Nếu như anh Lâm đã có nhã ý vậy thì chúng ta cùng nhau đi!”

“Mời!”

Bởi vì có người phụ nữ Diêu Vũ Lan này ở đây, cho nên Lâm Bình đã thuận tiện làm một hành động vô cùng thân sĩ.

Ở phía sau

Hà Nguy Nhiên đã nhìn thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra.

Không khỏi đưa tay lên vuốt vuốt mũi mình.

Thằng nhóc Lâm Bình này, nhìn thì rất chính trực, nhưng thật ra đa phần mỗi lúc nhìn thấy, hắn đều không cần để mắt hay dùng tâm mà bá đạo giải quyết mọi chuyện, ngang nhiên mà đi, chỉ một chút đã có thể làm yên ổn được tất cả.

Nhưng nếu thật sự muốn chọc giận ý xấu của anh ta lên, anh sẽ khiến rất nhiều người phải khóc đến kêu cha kêu mẹ.

Có thể nói, thằng nhóc này vô cùng mưu mô.

Mà chính ngay tại lúc Hà Nguy Nhiên đang nghĩ những chuyện này.

Thì đột nhiên.

Lâm Bình gửi âm thanh tới cho ông ta.

“Lão Hà, phiền ông âm thầm liên lạc vào trong nước một chút, bảo Trần Mạng Hữu cố thủ ở Côn Lôn, bảo lão Trác xuống doanh trại dưới hoàng tuyền một chuyến, đến lúc đó, chúng ta dùng võ để kết bạn, à mà còn chuẩn bị thêm ít điềm may mắn nhé, moi từ trong trong tay mấy vị đại tiên đảo hải ngoại này ra một ít lợi ích.”

Nghe thấy vậy.

Khóe miệng Hà Nguy Nhiên hơi hơi cong lên thành nụ cười.

Quả nhiên.

Ông biết liền mà, Lâm Bình mà trả lại Ngân Vũ cho người ta một cách dễ dàng như thế thì chắc chắn là chuyện này không chỉ đơn giản chấm dứt như thế đâu.

“Đúng rồi, ông nhớ dặn dò trong nước chuẩn bị thêm một ít mô hình vũ khí kim loại mạnh nhất nữa, đến lúc đó dẫn bọn họ đi tham quan, cho bọn họ cảm nhận được chút ít uy lực của những vũ khí tân tiến hiện đại, dọa bọn họ một chút, để bọn họ biết được rằng, thế giới hiện đại này ngoại trừ những võ giả hiện đại ra, vũ khí hiện đại cũng đồng thời có thể đánh bại được những cường giả Thần Cảnh đích thực, để sau khi bọn họ trở về đại tiên đảo rồi đem tin tức này truyền cho tất cả mọi người ở đó biết đường mà kiêng kị, đừng có tùy ý đến xã hội hiện đại gây sự vô cớ nữa.”

“Dù cho tương lai thật sự có một ngày bọn họ rời đại tiên đảo đến thế giới hiện đại cũng sẽ vì lo sợ vũ khí hiện đại tối tân mà không dám tùy ý làm xằng làm bậy nữa.”

Một lúc sau, Lâm Bình lại tiếp tục gửi âm thanh tới.

Nhất thời

Khóe miệng Hà Ngụy Nhiên cong lên thành một nụ cười

Thằng nhóc này, quá xấu bụng rồi nha!

Việt Nam lấy đâu ra nhiều thần cảnh như vậy chứ.

Trừ Lâm Bình ra thì chẳng còn có bất kì một người trẻ tuổi nào luyện được đến cảnh giới thần cảnh nữa.

Nhưng có thể dùng siêu cấp vũ khí tạc tử thần cảnh để dọa sợ mấy đứa nhóc của đại tiên đảo, thì đúng thật là một kế rất hay.

“Chà chà.”

Nhất thời.

Hà Ngụy Nhiên nhìn về phía Diêu Vũ lan và bốn người đi cùng, có một chút đồng cảm hiện lên trong mắt ông nhưng rất khó nhận ra được.

Hi vọng bọn họ sẽ không bị dọa đến mức..

    ......

......

    和何巍然暗中传音之后,何巍然便是先行离开了。

Sau khi gửi âm thanh cho Hà Ngụy Nhiên, Hà Ngụy Nhiên đã thuận tiện nhanh chân đi trước bọn họ một bước.

Mà Lâm Bình lại đang nhìn về phía thủ lĩnh của tụi lính đánh thuê đã sợ đến tè ra quần, muốn chạy nhưng không dám chạy kia.

Mặc dù ở cách đó rất xa.

Nhưng khi Lâm Bình hạ mắt xuống nhìn thấy huy hiệu chỉ huy đang được đeo trên ngực trái của bọn chúng.

Đám thủ lĩnh của tụi lính đánh thuê đó trong tức khắc đã nhận ra.

Sợ đến mức run cầm cập, mặt tái mét.

Trong đó

Thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê thần hỏa đã sợ đến không tự chủ được, trực tiếp quỳ rạp xuống mắt đất như muốn dập đầu cầu xin tha mạng.

Run lên bần bật.

Cả khuôn mặt toát lên vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.

Trước kia, hắn đã tận mặt nhìn thấy Lâm Thanh Sơn đánh Kenan Smith trụ cột dòng họ của hắn một đòn vào thẳng đầu.

Bây giờ

Ovid chỉ có thể thành tâm cầu nguyện với chúa, hi vọng rằng chúa sẽ bảo vệ hắn, để Lâm Thanh Sơn không biết hắn là con cháu nhà Smith.

Nếu như hắn không thấy, thì còn may mắn thoát chết mà sống được một mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK