Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đúng, thực lực của Lâm Thanh Sơn không bằng Lê Tông, những lần đánh nhau trước cũng đều ở thế yếu hơn, đều bị Lê Tông đánh áp đảo. Lâm Thanh Sơn sẽ thua hẳn đã là chuyện trong dự đoán.

Theo lý mà nói, các cô hẳn đã cảm thấy được rằng cuối cùng Lâm Thanh Sơn cũng sẽ thua. Nhưng, sao Lâm Thanh Sơn thua trận mình lại sinh ra cảm giác vô cùng kinh ngạc? Diêu Vũ Lan nhíu mày suy nghĩ, vô cùng kinh ngạc về một ý nghĩ mới vừa lóe lên trong lòng.

Tương tự, trên mặt Tiêu Sơn là vẻ trầm trọng, còn trên mặt Huyền Hồng là một sự u sầu khó chịu. Trên mặt Phùng Tu Trúc lại lóe lên một nụ cười lạnh nhạt.

Mà sắc mặt Hà Nguy Nhiên hoàn toàn là vẻ lo lắng nhưng ông ta không có phóng đến chỗ Lâm Bình ở đằng kia, mà ngược lại nhớ kỹ lời nói của Lâm Bình lúc trước.

Tập trung nhìn vào mấy người Cổ Trần Sa và Diêu Vũ Lan. Đồng thời, Hà Nguy Nhiên cũng chuẩn bị ra tay đánh về phía Cổ Du Hải đã mất đi sức mạnh chiến đấu.

Một khi Lê Tông truy kích Lâm Bình, Lâm Bình đánh không lại, ông ta sẽ ra tay với Cổ Du Hải, dẫn dắt Lê Tông, làm phân tán bớt áp lực của Lâm Bình.

“Tôi không sao!”

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, tiếng của Lâm Bình đột nhiên truyền đến. Đồng thời, cả người Lâm Bình cũng nhảy ra từ trên mặt biển, vượt qua cả vận tốc của âm thanh, lại một lần nữa bất ngờ đánh tới.

“Lâm Thanh Sơn, cậu khiến cho tôi thật bất ngờ, xem ra tôi phải thu lại một chút sát tâm rồi!” Thấy vậy, Lê Tông hừ lạnh một tiếng.

Trước đó, Lâm Bình chặt đứt một cánh tay của Cổ Du Hải, đồng thời cũng làm cho lục phủ ngũ tạng Cổ Du Hải bị thương nghiêm trọng, khiến cho Cổ Du Hải dường như tàn phế một nửa, điều này khiến cho ý muốn giết người trong lòng của Lê Tống tăng lên ngập trời.

Thậm chí còn tính đến cho dù là nhiệm vụ không thể hoàn thành được cũng phải xử lý Lâm Bình. Nhưng sau khi trải qua vài trận đấu, ông ta giật mình về thực lực của Lâm Bình, nhưng đồng thời cũng làm cho lửa giận trong lòng Lê Tông bình ổn lại một ít.

Lâm Thanh Sơn không thể giết! Phải mang về đảo Đại Dữ. Nếu như nghiên cứu thành công, có lẽ Lâm Thanh Sơn sẽ là hy vọng về một vị thần thực sự của ông ta.

“Muốn giết tôi, ông xứng sao?” Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.

Quần áo trên người đã xuất hiện vài vết rách, vạt áo trước nhuộm đỏ máu tươi, nhưng ý chí chiến đấu của Lâm Bình lúc này dâng lên cực kỳ cao. Khí thế trên người dường như lại dâng lên một lần nữa.

“Cậu ta...?” Huyền Hồng thấy vậy, hai mắt mở to, vô cùng kinh ngạc.

“Qua lần đấu trước, độ phù hợp của cậu ta và búa thần Khai thiên dường như đã tăng lên, e là có thể phát huy được một ít uy lực thực sự của thần binh rồi!” Kiến thức của Diêu Vũ Lan rộng nhất, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói ra đáp án.

“Đúng vậy, trước đây búa thần Khai thiên ở trong tay cậu ta, tuy rằng uy lực phát ra đã không nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm thấy được búa thần Khai thiên không thuộc về cậu ta, nhưng bây giờ, cảm giác này đã dần dần biến mất.” Tiêu Sơn cũng lên tiếng nói.

Vậy thì giống như lúc trước Lâm Bình lấy được trường thương Ngân Vũ, tuy rằng Lâm Bình cũng có thể phát ra uy lực rất lớn, nhưng lần đó là do thực lực mạnh mẽ của Lâm Bình. Nếu trong trường hợp thực lực ngang nhau, sức mạnh của Ngân Vũ trong tay cậu ta phải lớn hơn sức mạnh trong tay Lâm Bình.

Mà đối mặt với Lê Tông – người đã gần đạt đến mức chân thần, trong tay còn có sự tồn tại của bán thần binh. Khiếm khuyết thiếu hụt về mức độ phù hợp lúc trước, càng bị phóng đại rõ ràng hơn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước Lâm Bình bị Lê Tông áp đảo.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người Diêu Vũ Lan, ý chí chiến đấu của Lâm Bình lại vô cùng cao, một lần nữa chiến đấu với Lê Tông.

Hơn nữa, lúc này Lâm Bình lại càng điên cuồng hơn. Cho dù là vẫn không đấu lại được Lê Tông như trước, thì Lâm Bình cũng đã phát huy ra được tinh thần dám đánh dám liều của những thần cảnh cường giả của Nam quốc thế hệ trước.

Lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng!

Cho dù là giết địch một trăm tự tổn hại một ngàn, Lâm Bình cũng không hề băn khoăn. Mà bởi vì bây giờ, Lâm Bình vẫn không thể phát huy ra được uy năng thực sự của phá kiếm, do đó Lâm Bình mới từ bỏ việc dùng chín thanh phá kiếm để tấn công Lê Tông.

Ngược lại lần lượt tấn công khiến cho Cổ Du Hải lúc này đã mất đi năng lực chiến đấu, đứng ở chỗ xa, chỉ có thể duy trì được cơ thể bay lên hạ xuống trong không trung.

Lấy điều này để phân tán tinh thần của Lê Tông, khiến cho ông ta không thể không để ý Cổ Du Hải. Không chỉ có Lâm Bình, ngay cả Hà Nguy Nhiên, mặc dù không có thực sự ra tay với Cổ Du Hải, nhưng rõ ràng Hà Nguy Nhiên cũng thường xuyên quét ánh mắt về phía Cổ Du Hải. Thậm chí thi thoảng còn âm thầm dịch chuyển một đoạn. Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Cổ Du Hải.

Điều này cũng khiến cho Lê Tông không thể không đề phòng.

“Đáng chết!”

Đánh nhau một lúc lâu, đến nỗi trên người đã có thêm mấy vết thương nữa, cho dù vết thương trên người Lâm Bình gấp mấy lần ông ta, nhưng cũng đã khiến cho Lê Tông tức giận đến cực điểm.

Ông ta đối mặt với một người có thần cảnh thấp hơn, nhưng mà mãi không bắt được đối phương, ngược lại còn khiến cho đối phương càng đánh càng hăng, điều này đối với ông ta mà nói là vô cùng sỉ nhục.

“Lâm Thanh Sơn, cậu cho là chỉ có cậu dám lấy thương đổi thương sao?”

Lê Tông quát lớn một tiếng, trong phút chốc liền bùng nổ tốc độ, thậm chí nhanh gấp ba lần vận tốc âm thanh. Đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Bình, mặc dù là phải chịu một búa của Lâm Thanh Sơn ông ta cũng dự định nhanh chóng kết thúc trận chiến này. Dù sao, có một người như Lâm Thanh Sơn xuất hiện, trong lòng Lê Tông cũng hơi bất an.

Ông ta cần đánh nhanh thắng nhanh, sau đó đưa Lâm Thanh Sơn và Cổ Du Hải đi.

“Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn, Huyền Hồng ra tay đi!”

Mà ngay lúc này, Lâm Bình đột nhiên hét lớn lên một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK