Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, một vài giọng nói phá không giantruyền đến.

“Vù! Vù! Vù!”

Năm bóng người lần lượt xuất hiện.

Năm người hiên ngang kia chính là Hà Nguy Nhiên, Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn cùng Huyền Hồng

Thấy vậy.

Đôi mắt Cổ Du Hải hơi nhíu lại, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: “Ngươi cho là có nhiều người thì có thể làm được sao?”

Cùng bác Lê ở đó, có rất nhiều người, bất quá như một trò đùa.

Bằng không, đất Việt Nam cũng không phải có nhiều người thuộc cảnh giới thần cảnh, Cổ Du Hải không phải quá lo lắng. Chỉ là uổng công cho thời đại đang phát triển phạm vi cả nước, nhà họ Lâm lại làm việc theo phong cách này sao?

(Câu này đã đổi từ bối cảnh Trung Quốc sang cho phù hợp tình hình trong nước VN nên sẽ có sự khác biệt lớn với nguyên tác nhé!)

Ngược lại là Lê Tông, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Nói vớiCổ Du Hải: “Thiếu chủ, bốn người trẻ tuổi kia hẳn là thuộc vàiđảo Đại Tiên khác.”

“Bốn tên đó mà cũng đáng gọi là tiên đảo sao?” - Cổ Du Hải hừ lạnh.

Xem ra, trong mắt hắn ta, bọn họ chỉ thuộc đám đảo nhỏ. Chỉ có đảo Đại Dữ mới xứng đáng được xem là đảo Đại Tiên.

Các đảo khác hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.

Tuy nhiên, Cổ Du Hảicũng không ngạc nhiên lắm khi số người trên các đảo khác dần dần bước vào xã hội hiện đại. Điều khiến anh ta ngạc nhiên nhất chính là, bọn họ lại cùng lúcchạy đến đây.

“Bồng Lai, Phương Hồ, Doanh Châu, Vân Kiều?”

Cổ Du Hải không nhìn đến, chỉ quét mắt lần lượt qua đám người Hà Nguy Nhiên, Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn cùng Huyền Hồng.

Nhóm người Diêu Vũ Lan, thấy Cổ Du Hải không có phản ứng gì, nhưng nhìn đến Lê Tông, vẻ mặt của anh ta có chút mất tự nhiên.

Dù sao, bọn họ cũng đều biết Lê Tông từng là cường giả chỉ cách cảnh giới Chân Thần một bước, nếu không phải hai mươi năm trước, người đó tự đoạn tuyệt con đường tiến lên cảnh giới Chân Thần, thì lúc này Lê Tông hẳn đã trở thành một Cường giả Chân Thần rồi.

Nhưng cho dù bây giờ Lê Tông không phải ở cảnh giới Chân Thần, nhưng sức mạnh của ông ta cũng phải là cao nhất trong Thần Cảnh.

Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Bồng Lai, Diêu Vũ Lan!”

“Doanh Châu,Phùng Tu Trúc!”

“Phương Hồ, Tiêu Sơn!”

“Vân Kiều, Huyền Hồng!”

Lúc này, cả bốn ngườiDiêu Vũ Lan đều nắm chặt tay, ôm quyền, cùng nói với Cổ Du Hải cùng Lê Tông.

Tự báo danh tính.

Dù sao thì họ cũng là đại diện năm đảo Đại Tiên, đây là những nghi thức mà họ nên có.

Thấy vậy.

Trong mắt Hà Nguy Nhiên, lóe lên một màu nặng nề nghiêm trọng, thậm chí anh ta còn cố ýbước xa Diêu Vũ Lan và những người khác một chút.

“Tên nhóc họ Lâm kia, bốn người bên phía Diêu Vũ Lan và Cổ Du Hải là cùng đến từ năm Đại Tiên đảo vượt biển đến đây…”

Cùng lúc đó Hà Nguy Nhiên truyền âm sang choLâm Bình.

Tuy nhiên, Hà Nguy Nhiên nói chưa dứt lời, thìLâm Bình đã vẫy tay ra hiệu rằng ông ta tạm thời không cần truyền âm sang.

Bởi vì, đám người Diêu Vũ Lan cùng Lâm Bìnhđã từng biết nhau. Người của đảo Đại Dữ tu luyện pháp môn Thần lực. Tuy rằng Lâm Bình có được “Luyện thần quyết” mà Yêu Yêu đưa cho, nhưng trên thực tế Lâm Bìnhvẫn chưa thực sự tiến hành tìm hiểu Luyện thần quyết.

Đương nhiên, cho dù là như vậy, nhưng thần lực của Lâm Bình cũng ở cảnh giới Thần Cảnh, cũng coi như đã rất mạnh rồi. Đối với việc truyền âm của đám người Diêu Vũ Lan, tuy rằng Lâm Bình vẫn không thể nghe thấy họ rốt cuộc đang nói việc gì, những cũng có thể nắm bắt được sự dao động của quá trình truyền âm.

Bởi vậy.

Lâm Bình không thể xác định đám người trước mặt Cổ Du Hải kia có thể nghe rõ cuộc truyền âm giữa Lâm Bình cùng Hà Nguy Nhiên hay không.

Nhưng Cổ Du Hải thì không hẳn.

Dù sao cũng còn có Lê Tông, người này luôn đem lại cho Lâm Bình một cảm giác khó hiểu, sâu đến độ không lường trước được.

Nếu theo như lời của Diêu Vũ Lan, Lê Tông chỉ còn cách chân thần một bước, điều này đủ để giải thích sức mạnh thần lực của ông ta cường đại đến mức nào.

Lâm Bình lo lắng nếu truyền âm trước mặt Lê Tông, sợ rất có thể mọi thứ họ nói đều có thể bị đối phương nghe rõ.

Do đó, tốt hơn là không nên truyền âm.

Nhìn thấy Lâm Bình xuatay, Hà Nguy Nhiên không nói thêm nữa, tự thân cảnh giác cao độ hơn với đối thủ trước mặt.

Ngược lại, Lâm Bình không giống Hà Nguy Nhiên.

Lâm Bình biết rằng Cổ Du Hải và Lê Tông hại người họ có lẽ là người của đảoĐại Dữ. Còn có thể đi đưa đám người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn cùng Huyền Hồng từ bốn hòn đảo kia, nếu gộp lại thì cả bọn họ đều là người của năm đảo Đại tiên!

Không phải tự nhiên mà Lâm Bình lại có suy nghĩ nhanh chóng như vậy.

Đứng trước người có năng lực cao siêu, bốn người Diêu Vũ Lan không dám dễ dàng trở thành kẻ thù được.

Hơn nữa, Lâm Bình mang theo bốn người Diêu Vũ Lanđến đây, không chỉ e ngại việc nhân cơ hội này họ trốn đi, sẽ không bao giờ tìm thấy họ nữa, mà bên trong còn có dụng ý sâu xa khác.

Vì vậy, lúc này Lâm Bìnhcũng không vội ra tay.

Thay vào đó, anh muốn xem bốn ngườiDiêu Vũ Lancùng người của đảo Đại Dữ rốt cuộc có quan hệ như thế nào.

Lê Tông chỉ gật đầu chào hỏi với bốn người Diêu Vũ Lan.

Mặc dù cả hai bên đều ở cảnh giới Thần cảnh, nhưng rõ ràng, với tư cách cùng vai vế, phải nói rằng ông ta hơn hẳn bốn người của Diêu Vũ Lan.

Thêm vào đó, mặc dù Lê Tông không biểu hiện quá rõ ràng như Cổ Du Hải, xem thường người của đảo Bồng Lai và các đảo khác, nhưng trong lòng ông ta vẫn có một cảm giác kiêu ngạo tự nhiên.

“Tại sao, các người lại đi cùng Lâm Thanh Sơn?”

Cổ Du Hải nhìn về phíabốn người Diêu Vũ Lan, lạnh giọng hỏi.

Nghe vậy.

Bốn khuôn mặt của phía Diêu Vũ Lan có chút khó coi.

Bọn họ là tự chào hỏi trước.

Mà Lê Tông chỉ là gật gật đầu, dù sao vai vế của Lê Tông cũng coi như cao hơn bọn họ. Hơn nữa Lê Tông đã từng là một cường giả suýt nữa đạt được cảnh giới chân thần, cho nên trong lòng ông ta tự nhiên có kiêu ngạo.

Tuy nhiên, Cổ Du Hải cùng đám người họ cũng có thể xem như là đồng vai vế, nhưng đối với họ lại biểu hiện thái độ trịch thượng, xem thường, điều này làm cho đám người Diêu Vũ Lan cảm thấy không thoải mái.

“Theo thì sao? Mà không theo thì sao?”

“Cậu quản được sao?”

Con người của Huyền Hồng, tình tình dễ nổi nóng, trừ phi chính Lâm Thanh Sơn đạt được cảnh giới cường giả làm cho anh ta kính nể trước nhân tài đồng lứa, nếu không Huyền Hồng sẽ không khách sáo như vậy.

“Ha Ha.” – Trên mặt Cổ Du Hải lộ ra vẻ hung tợn, cười quỷ dị, nói: “Nếu không phải, vậy thì tránh ra một chút, đừng cản trở chuyện của tôi.”

“Nếu đã như vậy, bọn ta cùng xông lên đi.”

Lời nói vừa dứt.

Đột nhiên một luồng khí mạnh mẽ bộc phát từ trên người Huyền Hồng, sắc mặt cũng đột nhiên lạnh đi, hừ lạnh một tiếng: “Tôi chuẩn bị xong rồi, nhưng tôi đây vẫn muốn xem xem, rốt cuộc các người được mấy cân mấy lạng?”

Cả Huyền Hồng lẫn Cổ Du Hải đều cùng nhau đối chọi gay gắt.

Sắc mặt cả nhóm người Diêu Vũ Lan cùng thay đổi.

Nhưng nó không nói gì cả.

Dù sao thì trong lòng họ cũng rất khó chịu.

Có lẽ giữahọ còn có chút vướng bận, đều cùng là người của năm đại tiên đảo, nếu là người của đảo Đại Dữ gặp nạn, bọn họ sẽ đến giúp hay khoanh tay đứng nhìn?

Nhưng bây giờ, họ không dám mạo hiểm ra tay.

“Thiếu chủ, chuyện chính kia vẫn là quan trọng hơn.”

Đối với lời nói khiếm nhã lỗ mãng của Huyền Hồng cùng Cổ Du Hải, Lê Tông nhíu mày, quay sang nhắc nhở Cổ Du Hải.

Dù sao Huyền Hồng cũng là người của đảo Vân Kiều, cho dù muốn đánh bại Huyền Hồng, trước mắt vẫn là bắt Lâm Thanh Sơn đã, mọi chuyện còn lại để sau.

“Huyền Hồng phải không? Tôi nhớ kỹ tên của anh!”

Cố Du Hải hừ lạnh một tiếng.

Liền không để ý đến Huyền Hồng nữa.

Thay vào đó, anh ta xoay người nhìn Lâm Bình, hừ lạnh một tiếng: “Trước hết phải trừ khử cậu rồi tính sau.”

Ngay lúc Huyền Hồng định nói tiếp, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra trước mặt tất cả mọi người. Lâm Bình đột nhiên phóng lên cao, chạy rất xa về một hướng khác.

Sắc mặt của Diêu Vũ Lan trở nên cứng đờ.

Huyền Hồng cũng hơi trợn mắt, ngẩn người.

Lâm Thanh Sơn, tại sao lại bỏ chạy?

“Cho dù có chạy đến tận chân trời góc bể, cũng không thay đổi được mệnh số của cậu đâu!”

Cố Du Hải hừ lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo hướng Lâm Bình.

Trước khi Cố Du Hải đuổi theo, dáng người Lê Tông đã biến mất nhanh hơn một bước, hóa thành luồng ánh sáng đuổi theo muốn chặn đường Lâm Bình.

Sau khi Diêu Vũ Lanđịnh thần lại, bọn họ lướt qua nhau.

“Chúng ta mau đuổi theo!”

Huyền Hồng nhanh miệng nói.

Sau đó liền truy đuổi.

Cổ Du Hải đã xúc phạm anh ta, anh ta chắc chắn muốn thấy kết cục của Cổ Du Hải bị Lâm Thanh Sơn ngược đãi như một con chó.

Đám người Diêu Vũ Lan không chút do dự, mặc dù họ không biết tại sao Lâm Bình lại bỏ chạy, nhưng họ biết rằng ngay cả khi Lâm Bình chuẩn bị chạy, Lê Tông vẫn trong thế thủ sẵn. Ước chừng có thể Lâm Bình cũng khó thoát được ông ta.

“Tất cả chuẩn bị, nhắm mục tiêu đến Đông Hải!”

Hà Nguy Nhiên ra lệnh, đám người bọn họ thì hành ngay.

Ông ta biết rất rõ rằng Lâm Bình không phải chạy trốn, mà muốn dẫn Lê Tông, Cổ Du Hải cùng những người khác hướng đến vùng biển bên ngoài. Đến nơi xa nhất của Đông Hải để không ảnh hưởng đến những người dân vô tội trong phạm viTrung Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK