Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì tạm thời tôi sẽ tin anh”

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc chưa từng có của Lâm Bình, khỏe miệng Tô Uyên rốt cuộc nở một nụ cười làm rung động lòng người.

Tựa như một đóa hoa nở rộ trong đêm tối, quyến rũ không gì sánh bằng.

Nhìn thấy nụ cười của Tô Uyên, Lâm Bình không nhịn được cũng cười theo. “Gió to quá, trả lại áo lại cho anh, đừng để bị cảm lạnh."

Gió lạnh buốt da thịt, ngay cả khi được bao bọc trong áo khoác của Lâm Bình, đôi má lộ ra ngoài của Tô Uyên, vẫn cảm thấy một cái lạnh thấu xương, cho dù như thế cô vẫn nói vậy.

Đồng thời, muốn cởi áo khoác ra, trả lại cho Lâm

Bình. “Đừng lo lắng, cho dù anh không mặc gì, ở đây bịgió thổi mấy ngày, cũng không có hề hấn gì đâu.”

Lâm Bình cười đáp, vươn tay giữ chặt lấy cái áo, không cho Tô Uyên cởi ra.

Không nói tới việc anh sắp khôi phục thành Thần Cảnh, ngay cả Nội Kình Võ Giả bình thường, trên thực tế cũng không quá sợ lạnh rồi. “Nếu anh không mặc gì cả, anh có chuyện gì không thì tôi không biết, nhưng anh nhất định sẽ được lên báo đó."

Tô Uyên liếc Lâm Bình, tức giận nói.

Nhưng mà, trông Lâm Bình thật sự như không có việc gì cả, lại nhớ tới Lâm Bình đến bay còn có thể làm được, chắc có lẽ là thật sự không sợ lạnh đầu nhì.

Tô Uyên cũng không còn kiên quyết trả lại áo cho Lâm Bình nữa.

Cùng lúc đó, cả hai bắt đầu đi xuống núi. Chỉ là, lên núi thì dễ mà xuống núi thì khó!

Huống hồ, lúc này còn là nửa đêm, Tô Uyên vẫn đi đôi ủng da cao gót, trong tình trạng chỉ có ánh sáng được bật từ đèn pin điện thoại di động.

Tốc độ xuống núi của Tô Uyên, còn chậm hơn nhiều so với khi lên núi.Thậm chỉ có chiều hướng té ngã rất nhiều lần.

Nếu không có Lâm Bình mỗi lần đều kịp thời đỡ được cô, Tô Uyên đã té ngã từ lâu rồi.

Cuối cùng.

Lại một lần nữa, Tô Uyên bị vấp phải hòn đá dưới chân, cả người loạng choạng, suýt nữa thì lăn xuống theo đường núi rồi.

Cũng may, Lâm Bình tiến lên một bước, trực tiếp vươn tay ôm lấy eo Tô Uyên, mới vững vàng an toàn kéo Tô Uyên lại.

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Uyên bị dọa đến mức tải đi một lúc.

Tô Uyên cũng bị một trận kinh hãi nghĩ lại mà vẫn chưa hết sợ.

Lúc trước khi lên núi, bởi vì còn kìm nén nhiều chuyện trong lòng, bầu không khí với Lâm Bình cũng hơi kỳ lạ, Tô Uyên ngoại trừ cảm thấy leo núi quá mệt mỏi ra, cũng không còn nhận thấy gì nhiều.

Nhưng, bây giờ xuống núi, cho dù là độ khó khi leo xuống núi, hay là tâm trạng đã có chút thay đổi.

Tô Uyên dường như cũng đã trở nên yếu đuối hơn. “Hay là, anh cổng em xuống núi nha?"Lúc này, Lâm Bình cuối cùng cũng lên tiếng

Trước đó, anh đã nghĩ đến điều này vài lần.

Nhưng, ngặt ở chỗ mối quan hệ giữa hai người vừa mới được hàn gắn, hơn nữa Tô Uyên cũng đã nói rồi, nếu không có sự đồng ý của cô, Lâm Bình không được tiếp xúc và có hành động thân mật với cô, Lâm Bình bèn đem suy nghĩ đó lần này đến lần khác đè nén lại. Bây giờ, cuối cùng cũng đã là thời cơ thích hợp rồi. “Không cần đầu, tôi có thể tự đi được."

Tô Uyên khẽ lắc đầu.

Nếu Lâm Bình công cô, thì hai người sẽ tiếp xúc quá thân mật rồi.

Từ trước đến nay Tô Uyên chưa từng nghiêm túc yêu đương, thật ra, cô muốn cùng Lâm Bình thử tiếp xúc với nhau, để có cảm tình tốt với nhau, để tình yêu từ từ nảy mầm, giống như cảm giác của mối tình đầu vậy, cứ từng chút từng chút một đến gần nhau.

Chứ không phải là, trong chớp mắt đã bắt đầu trở nên thân mật gắn bỏ không rời.

Mặc dù, hai người họ vào năm năm trước, đã có một lần tiếp xúc thân mật nhất.

Nhưng suy cho cùng đó chỉ là một sự cố ngoài ýmuốn mà thôi. “Em có chắc không? Đoạn đường tiếp theo, có lẽ là đoạn đường khó đi nhất đấy." Lâm Bình đầy lo lắng nói.

Anh không hề có ý nghĩ đến việc thừa có lợi dụng Tô Uyên, mà là thực sự lo rằng Tô Uyên sẽ bị trật chân, sẽ bị ngã ... Ủng hộ team chúng mình bằng cách the*o dõi truyện tại Truyện88.vip

Tô Uyên nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn thấy sự kiên trì của Tô Uyên, Lâm Bình không nói thêm gì nữa.

Chỉ là.

Vài phút sau.

Tô Uyên hoảng sợ hét lên một tiếng, sự đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt cô. “Có chuyện gì vậy?"

Lâm Bình vội vàng hỏi. “Chân tôi hình như bị trật rồi"

Tô Uyên khẽ nhíu mày, bởi vì lúc trật chân, cơn đau dữ dội đó, khiến sắc mặt cô lúc này nhợt nhạt đi.

Lâm Bình thở dài trong lòng.

Anh liên tục phòng ngừa Tô Uyên bị ngã.Nhưng lần này, Tô Uyên không phải bị ngã, mà chỉ là bị trượt chân, rồi trật chân luôn, thậm chí là anh, cũng không thể ngăn chặn được tình huống này. “Để anh xem xem......

Lâm Bình ngồi xổm xuống, đưa tay xoa bóp nhẹ mắt cá chân phải của Tô Uyên.

Song.

Ngay khi tay Lâm Bình, chạm vào mắt cá chân của Tô Uyên, Tô Uyên đau đớn mà rên rì ra tiếng. “Có chút nghiêm trọng đấy.

Lâm Bình hơi nhíu mày.

Ngay cả khi được ngăn cách qua đôi ủng da dài, nhưng vào thời điểm tiếp xúc, Lâm Bình cũng cảm thấy rõ mắt cá chân của Tô Uyên đã sưng lên. “ở đây không tiện lắm, đợi tới lúc xuống núi, cởi ủng ra, anh sẽ dùng chân nguyên để giúp em giảm sưng." “Nhưng bây giờ xem ra, anh phải cõng em xuống núi rồi."

Lâm Bình đứng lên nói.

Sắc mặt Tô Uyên hơi thay đổi, nhưng, bàn chân phải bị trật của cô chỉ cần dùng lực, thì một cơn đauđớn như kim đâm vào tim truyền tới "Cái đó. Thôi được..."

Tô Uyên do dự một lúc, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Sau đó.

Lâm Bình bèn ngồi xổm một nửa xuống trước mặt Tô Uyên: "Lên đi.”

Tô Uyên nhìn bóng lưng của Lâm Bình, cắn răng, hơi nghiêng người về phía trước, nằm sấp trên lưng Lâm Bình.

Ngay tức khắc.

Lâm Bình bèn cảm thấy một xúc cảm mềm mại tập kích đến.

Cuộn trào dữ dội!

Giây phút này, trong đầu Lâm Bình, vô tình xuất hiện bốn chữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK