Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày... Mày định làm gì thế hả?” Mai Lực kinh hoàng hỏi. “Ông... muốn giết tôi hả?” Lâm Bình nhìn Mai Lực, nhẹ giọng nói.

Mặc dù giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng lọt vào tai

Mai Lực lại chẳng khác nào từng phát búa tạ đập lên trái tim hắn, khiến hắn kinh hãi.

Vừa rồi đã được chứng kiến thủ đoạn khó lường của Lâm Bình, giờ đây hắn đầu còn khí thế như trước. “Không... Không dám” Mai Lực kinh hoàng đáp. “Xin lỗi các bạn học của tôi đi!” Lâm Bình nhìn hắn rồi nói tiếp.

Sắc mặt Mai Lực lại thay đổi. Dù gì hắn cũng là nhân vật có uy tín danh dự, bị một đứa trẻ hù dọa như vậy, còn bị bắt phải nói lời xin lỗi như thế thì mặt mũi hắn để ở đâu?

Nhưng... Hắn dám từ chối sao?

Ngay tại lúc Mai Lực đang định chịu thua trước rồi lại nghĩ cách lấy lại sĩ diện thì hắn bỗng thấy mấy bóng người, thế là mắt hắn lập tức sáng lên, sau đó đứng bật dậy, nhìn Lâm Bình cười như không cười nói: “Mày dám đánh người ở câu lạc bộ High Speed này à? Mày có biết đây là nơi nào không hả? Tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi!” Mà lúc này, cả đám Trần Giang Sơn đã hoàn hồn cũng nhìn thấy mấy bóng người đang vội vã đi đến từ nơi xa. Nhất là một nam hai nữ vô cùng đáng chú ý đi trước mặt mấy nhân viên bảo vệ.

Sau khi thấy những người đó, Trần Giang Sơn không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó quay sang nói với mọi người: “Tôi sẽ không nhắc lại chỗ chống lưng của chị Vân với mọi người nữa, mọi người cũng đều biết rồi đấy. “Trong câu lạc bộ có một quy tắc trên văn bản, đó chính là nghiêm cấm đánh nhau dưới bất kỳ hình thức nào. Trước kia từng có người không nghe, ra tay gây gổ đánh nhau, kết quả là bị dạy cho một bài học nhớ đời.” “Lát nữa nếu họ truy cứu trách nhiệm thì Lâm Bình không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta hết, mọi người đã nghe rõ chưa?”

Nghe vậy, không ít bạn học đều thay đổi sắc mặt, sau đó vội vã lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Lâm Bình.

Ở Hải Châu này, ai mà chẳng biết nhà họ Trần có quyền thế cỡ nào. Trong mắt mọi người, Trần Giang Sơn đã là con nhà giàu có quyền có thế, nhưng anh ta vẫn chẳng là cái thá gì trước mặt nhà họ Trần. Thế nên mọi người đều biết rõ tính nghiêm trọng của vụ việc lần này.

Mà nghe Trần Giang Sơn nói vậy, Tề Ngọc lên tiếng trước tiên: “Trần Giang Sơn, anh có còn là con người hay không vậy?”

Cô ta không ngờ Trần Giang Sơn lại chó má đến thế. Vừa thấy tình thế không ổn, anh ta chẳng những không giúp đỡ Lâm Bình mà còn đổ thêm dầu vào lửa, muốn phải sạch quan hệ với Lâm Bình. Còn Lâm Bình thì lại không sợ quyền thế, ra mặt đòi lại lẽ công bằng cho những người bạn học cũ mà ban đầu còn khinh thường anh, điển hình như chính mình, khiến Tề Ngọc hơi áy náy, đồng thời vừa cảm động vừa tự trách bản thân.

Thế nhưng Trần Giang Sơn vẫn nhắm mắt làm ngơ, còn nói với Trần Tĩnh: “Trần Tĩnh, chuyện này không liên quan gì tới cậu, vốn dĩ đều tại Tề Ngọc mà ra, tôi đề nghị cậu mau chóng lại đây để đỡ phải dính líu vào vụ này.

Mặc dù Trịnh Khanh Kiều không phải là một cô gái xinh đẹp khiến mọi người say đắm, nhưng nhan sắc cũng khá là nổi bật, được coi là người đẹp, nhất là vóc dáng của cô hết sức gợi cảm. Viên Phong cũng có ý với Trịnh Khanh Kiều nên lập tức nói ngay: "Khanh Kiều, cậu cũng mau lại đây đi. Nhà họ Trần không dễ chọc đâu, Lâm Bình tự tìm đường chết, cậu đừng bị cậu ta làm liên lụy. “Cậu nhìn kìa, chị Vân đã dẫn người lại đây rồi. Cậu mà còn không rời xa cậu ta thì sẽ muộn mất”

Nghe vậy, Trần Giang Sơn trực tiếp cười lạnh: “Đâu chỉ là chị Vân. Cậu có thấy hai người bên cạnh chị Vân không? Một người chính là Trần Phong, cậu cả nhà họ Trần, cũng là bạn trai của chị Vân mà ban đầu tôi đã nói, cô gái còn lại chính là Trần Thu, cô cả của nhà họ Trần... “Đừng nói là Lâm Bình, trừ ba gia tộc lớn là Tạ Cao Dương ra, cho dù tụ tập hết con cháu của các gia đình quyền quý ở Hải Châu này lại một chỗ thì cũng chưa chắc sẽ có người dám đắc tội một trong hai anh em họ đâu, huống chi là đắc tội cả hai người. Ngay cả con cháu của ba gia tộc khác cũng sẽ không dại gì mà đắc tội họ. Hôm nay Lâm Bình đã xong đời rồi.”

Trần Giang Sơn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng đồng thời vẫn lo sợ sẽ liên lụy tới mình.

Có điều nghĩ tới lúc nãy, Doãn Thi Vân còn đến gần chào hỏi mình, Trần Giang Sơn lại cảm thấy đắc ý. Chị Vân nể mặt mình đến thế, hơn nữa mình cũng chẳng tham dự vào vụ này nên chắc chắn không liên quan gì tới mình đâu.

Thậm chí Trần Giang Sơn cho rằng Mai Lực cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Bởi vì thân phận của Mai Lực cao hơn anh ta, hơn nữa Lâm Bình còn ra tay trước nên rất có khả năng chỉ có mình Lâm Bình phải gánh chịu hậu quả mà thôi.

Đồng thời lúc này, Lâm Bình cũng đã thấy mấy người đang vội vã đi về phía mình.

Thấy Mai Lực bắt đầu vênh mặt, Lâm Bình khẽ cười nói: “Bởi vì mấy người kia nên ông cho rằng mình không cần sợ hãi nữa, đúng không?” “Thằng oắt, mày biết họ là ai không hả?” Mai Lực cười lạnh: “Họ chính là người của nhà họ Trần. Ô dù của câu lạc bộ đua xe High Speed chính là nhà họ Trần. Mày dám ra tay đánh người ở chỗ này, tao có thể xác nhận với mày là mày đã xong đời rồi.”

Mặc dù chiêu thức vừa rồi của Lâm Bình khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Nhưng nếu Lâm Bình thuộc tầng lớp như Trần Giang Sơn, hơn nữa hắn có thể nhận thấy Lâm Bình không phải là kẻ cầm đầu trong nhóm Trần Giang Sơn, điều đó chứng tỏ thân phận của Lâm Bình còn thua cả Trần Giang Sơn, cùng lắm chỉ là một thằng du côn giỏi võ mà thôi. Đối mặt với con quái vật lớn như nhà họ Trần thì dù giỏi võ đến mấy cũng có ích lợi gì đâu? “Được, vậy thì tôi cho ông một cơ hội.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Lúc này, Lâm Bình bỗng nói một câu khiến Mai Lực chẳng hiểu ra sao.

Chẳng qua Mai Lực không suy nghĩ nhiều, bởi vì nhóm Doãn Thi Vân đã vội vã chạy đến chỗ họ. “Chị Vân, có đứa dám gây gổ ở địa bàn của chị nè! Chị nhìn mà xem, mấy dấu tay trên mặt em chính là do thằng đó đánh! Cả bạn bè với vệ sĩ của em cũng đều bị thằng đó đánh luôn.” Thế là Mai Lực nhanh chóng nghênh đón nhóm Doãn Thi Vân, đồng thời mách lẻo. Nói xong, hắn ta vội chào hỏi với Trần Phong và Trần Tuyết: “Tôi là Mai Lực, rất hân hạnh được gặp cậu Trần và cô Trần.”

Đúng lúc này, Trần Giang Sơn cũng nhanh chóng nhảy ra, chỉ vào Lâm Bình nói: “Chị Vân, cô Trần, cậu Trần, em có thể làm chứng, chính cậu ta đã ra tay trước.

Chắc chắn Lâm Bình đã xong đời rồi. Trần Giang Sơn không phải là kẻ ngu, anh ta muốn thừa dịp này vừa có thể xuất hiện trước mắt Doãn Thi Vân và Trần Phong, vừa có thể phủi sạch quan hệ với Lâm Bình. Đồng thời, anh ta đứng ra làm chứng thì còn có thể lấy lòng Mai Lực, kiếm được một ân tình của Mai Lực. Cho dù cha anh ta biết thì cũng sẽ khen anh ta thôi.

Quả nhiên Trần Giang Sơn vừa dứt lời thì Mai Lực lập tức nhìn Trần Giang Sơn bằng ánh mắt đầy khen ngợi, rõ ràng là nhận ân tình này. “Tôi cũng có thể làm chứng” Viên Phong nhanh nhảu nói. "Không phải thế." Tề Ngọc lập tức bước ra giải thích.

Trần Tĩnh và Trịnh Khanh Kiều, Hà Duyên, Vương Thành cũng muốn thanh minh giúp Lâm Bình. Nhưng ngay khi họ vừa há miệng thì đã bị Doãn Thi Vân lên tiếng ngắt lời. “Mọi người không cần giải thích đâu.” Doãn Thi Vân nói.

Cả đám Trần Tĩnh nhất thời cứng đời. Còn Mai Lực và Trần Giang Sơn thì vui vẻ ra mặt.

Quả nhiên chị Vân không hề muốn nghe lời giải thích của kẻ đã gây sự ngay tại câu lạc bộ High Speed.

Thế nhưng ngay sau đó, Doãn Thi Vân lại không nói nữa, thay vào đó là Trần Phong, người thừa kế đứng đầu của nhà họ Trần lạnh lùng nói: “Người đâu, đánh gãy chân tên mập này rồi ném ra ngoài cho tôi.”

Nghe vậy, Mai Lực và Trần Giang Sơn không khỏi cười lạnh, thầm nghĩ quả nhiên là thế. Nhưng mà... Ở khoan đã... Trần Phong vừa nói gì cơ? Hình như là... Tên mập?

Sắc mặt Mai Lực nhất thời thay đổi, con người trong mắt Trần Giang Sơn cũng co rút lại.

Thế là thế nào?

Cảnh tượng kế tiếp khiến chúng hít hà một hơi.

Ba người Doãn Thi Vân, Trần Phong và Trần Tuyết nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Bình, đồng thanh kêu: “Xin chào anh Lâm.

Câu nói “Thấy anh Lâm như thấy ta” của Trần Chính

Quốc không phải chỉ là lời nói suông.

Cảnh tượng này lọt vào mắt mọi người, khiến mọi người vô cùng rung động, không hề thua kém lần trước Lâm Bình chỉ cần giơ tay đã đá bay năm sáu gã đàn ông lực lưỡng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK