Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Sao có thể chứ?

Cả tầng ba vô cùng lớn, đủ để có thể chứa được hơn hàng ngàn người vào đánh bài.

Trong đó, cũng có rất nhiều hàng ghế.

Xem chừng, hẳn đều là những người siêu cấp giàu có, tụ tập lại cùng nhau chơi đánh bài ở bên trong.

Nhưng mà, Lâm Bình cũng chỉ đứng ở trong sảnh chính, đi dạo một chút, tiện thể đi tới một trong những bàn đánh bài ở phía trước.

Khu vực này, đều là dành cho những người đánh bài với số tiền cực thấp. Lúc này, xung quanh bàn bài có cả nam lẫn nữ. Chỉ là, những người thực sự đang đánh bài, thì chỉ có năm người đàn ông.

Những người còn lại, nếu không phải những cô nàng đi theo bọn họ, thì là bạn gái, hoặc là những người bạn khác.

Trò bọn họ đang chơi là trò xì phê năm lá.

Đương nhiên, Lâm Bình dừng lại ở bàn này, cũng là vì anh đã nhìn thấy người quen.

Chẳng phải ai khác, chính là người mà anh đã chạm mặt ngày hôm qua, Trương Hồ.

Mà ngồi bên trái Trương Hồ, là một cô gái vô cùng gợi cảm, tay của Trương Hổ như có như không sờ loạn trên đùi cô gái, cô gái cũng chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại trên mặt còn có chút vui vẻ. Ngồi bên phải của Trương Hổ thì lại là một người đàn ông cắt đầu đinh. Lúc này, tên đầu đinh ấy đang tập trung nhìn Trương

Hổ mở bài lên.

Cả khuôn mặt tràn ngập vẻ kích động. Nhưng mà.

Cuối cùng, Trương Hổ vẫn thua.

Mà lần thua này, đã khiến cho anh ta thua mấy ngàn Trương Hổ cũng chỉ nhíu mày nhẹ một cái, cũng chẳng có phản ứng gì thái quá, nhưng tên đầu đinh thì lại đau đô la. lòng vô cùng.

Chỗ này, đơn giản mà nói thì là nơi để tiêu tiền.

Một ván kết lúc.

Lúc này, Lâm Bình mới mở miệng nói: "Xin hỏi, có thể cho thêm một người nữa vào chơi được không?" Nghe nói như vậy.

Những người khác đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Bình.

Có những người không hiểu được tiếng Việt, thì đã được những cô gái bên cạnh dịch lại cho

Mà tên đầu đình, người đang đau lòng không thôi, cùng với Trương Hổ người đang nhíu mày, cũng ngay lập tức ngẩng đầu. Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, sắc mặt của hai người đều có chút sững sờ. "Cậu... Cậu Lâm Bình..."

Trương Hổ vội vàng gọi một tiếng.

Lâm Bình nhẹ nhàng gật đầu.

Rồi lại nhìn về phía những người khác.

Trong số những người còn lại có một người là người Việt Nam, còn ba người còn lại đều là người Phương Tây.

Mấy người họ nhìn Lâm Bình, lại nhìn đến số chip trong tay người con gái gợi cảm đứng bên cạnh Lâm Bình, sau đó khẽ nhíu mày.

Số chip này thật sự là quá ít. "Được thôi."

Nhưng mà, mấy người bọn họ cũng chẳng từ chối.

Có người tới đây phát tiền, vậy thì cứ để cho anh phát đi, đuôi của muỗi dù sao cũng là thịt, hơn nữa, đến chỗ này rồi, chỉ cần thua đến mức rơi lệ, thì tự nhiên sẽ tự giác đi lấy thêm chi phiếu mà thôi.

Mà nhân viên phục vụ phụ trách nhiệm vụ phát bài vẫn nhìn Lâm Bình thêm một cái nữa, sau đó mới thu lại ảnh mắt, dường như trên khuôn mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Được mọi người đồng ý, Lâm Bình bèn lấy một chiếc ghế tới, rồi ngồi xuống.

Anh ngồi bên cạnh Trương Hồ.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Trương Hổ hơi thay đổi. Chỉ là ngay sau đó, liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

Bọn họ ngồi chơi một ván bài thôi, anh ta chả có gì phải sợ Lâm Bình cả. Huống chi là, trên con tàu du lịch của Thiên Đường, cũng tuyệt đối không thể gây chuyện được.

Cùng lắm thì nếu như hôm nay gặp được may mắn, lỡ thắng của Lâm Bình rất nhiều tiền, vậy thì giả vờ thua anh một vài ván là được rồi.

Trương Hổ nghĩ như vậy.

Mà lúc này, nhân viên phục vụ phụ trách phát bài ngỏ ý bảo Lâm Bình tráo bài.

Lâm Bình nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không cần đầu" Nghe xong, nhân viên phục vụ cũng chẳng nói nhiều nữa, bắt đầu phát bài.

Quy tắc của xì phé năm lá thực ra mà nói cũng khá đơn giản. Nhân viên phục vụ phát cho sáu người Lâm Bình mỗi người hai lá bài, sau khi lật bài lên, bài của ai lớn nhất thì người đó đặt cược đầu tiên.

Mà người có bài lớn nhất, một là một người đàn ông trung niên phương Tây đeo kính.

Quân K cơ. "Lá bài này không tồi nha." Trên mặt đàn ông trung niên phương Tây có chút vui vẻ: "Vậy tôi đặt trước ba triệu rưỡi nhé."

Nói xong liền đẩy số chip trị giá một nghìn đô ra.

Trên tay của Lâm Bình chỉ có mười nghìn đô chip, vì vậy anh mới chọn tới khu vực đặt cược không lớn này để chơi.

Những người còn lại, Trương Hồ cùng một tên khác cũng đặt cược số chip trị giá một nghìn đô.

Người đàn ông phương Tây hơi béo còn lại, tay cũng đặt theo một nghìn đô,

Còn hai người nữa, họ nhìn nhìn lá bài, sau đó trực tiếp lựa chọn ngừng chơi.

Mà trên lá bài của Lâm Bình lại là một con Năm rõ, nhưng Lâm Bình cũng chẳng có chút do dự, ra hiệu cho người con gái gợi cảm đứng bên cạnh mình đẩy chip một nghìn đô ra.

Nhân viên phục vụ phát bài, tiếp tục phát một lần nữa.

Trong tay của Lâm Bình xuất hiện một con Tám cơ, mà trong tay của Trương Hồ cũng là một con Chín bích, trong tay của tên béo là một con Ba cơ, còn trong tay người đàn ông trung niên đeo kính, thì là một con Q tép.

Lúc này, trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ vui mừng, lần nữa đẩy chip trị giá hai nghìn đô ra.

Trương Hổ và tên béo nhìn nhìn lá át chủ bài trong tay, cuối cùng lựa chọn ngừng chơi.

Chỉ còn lại mỗi một mình Lâm Bình.

Lâm Bình cũng theo ông ta, đặt cược thêm hai nghìn đô la.

Nhân viên phục vụ tiếp tục phát bài.

Lâm Bình lấy được một con Mười rỗ, mà người đàn ông trung niên đeo kính lại lấy được một con J tép.

Lúc này, người đàn ông trung niên đeo kính lại đẩy chip trị giá hai nghìn đô tới một lần nữa.

Lâm Bình cũng chẳng do dự chút nào, i tiếp tục theo. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nh*a !!!

Lúc này.

Có không ít người nhìn Lâm Bình, tựa như đang nhìn một tên ngốc.

Trên tay anh tổng cộng chỉ có tổng số chip trị giá mười nghìn đôla, đặt cược như vậy là đã đi mất một nửa rồi. Hơn nữa, nhìn ván bài lúc này, hơn phân nửa đã là thua rôi.

Trương Hồ cũng có chút khó hiểu mà nhìn Lâm Bình.

Những người khác có thể không biết, nhưng anh ta rất rõ, Lâm Bình này tuyệt đối không phải là một kẻ ngu ngốc.

Có lẽ nào, anh đang chắc chắn rằng mình sẽ thắng sao? Trên mặt người nhân viên phát bài không hề có chút thay đổi nào, chỉ là tận sâu trong đáy mắt lộ ra một chút lạnh lùng khó có thể phát hiện.

Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn thấy như vậy thì chỉ cười cười: "Anh này, Tôi thấy trong tay anh chỉ còn năm nghìn đô chip. Vậy thì chúng ta đừng đặt cược nữa, chơi một lần định thắng thua luôn đi, có được không?"

Lúc này, người đàn ông trung niên đeo kính lại đẩy số chip trị giá năm nghìn đô tới tiếp. "Được thôi.

Lâm Bình nhẹ nhàng nói.

Mà trong mắt cô gái tóc vàng mắt xanh gợi cảm đứng bên cạnh anh, lại có chút thất vọng.

Cô ta còn tưởng rằng, cái tên Lâm Bình này sẽ có gì đó khác biệt với bọn họ cơ.

Nhìn ván bài này, có lẽ là sẽ thua sạch mười nghìn đô trong một lần rồi.

Nhưng mà, nếu như Lâm Bình đã lên tiếng. Vậy thì cô ta cũng đành phải nghe theo thôi.

Sau đó có ta đẩy ra toàn bộ năm nghìn đô còn lại ra. Đợi một lát nữa sau khi thua, nếu như Lâm Bình không mua thêm chip, vậy thì cô ta cũng sẽ rời khỏi đây.

Sau khi đã đẩy toàn bộ chip ra.

Lúc này, người nhân viên phục vụ mới tiếp tục phát bài Sau khi phát bài xong.

Nhân viên phục vụ lập tức đứng im bất động.

Anh ta đã biết lá bài của hai người Lâm Bình và người đàn ông kia là gì.

Trong tay Lâm Bình chỉ toàn là những quân bài lẻ.

Còn những lá bài của người đàn ông trung niên đeo kính kia thì có lẽ không giống với suy nghĩ của mọi người, có thể là năm lá bài liền nhau đồng chất, nhưng cũng có thể là năm lá bài đồng chất, dù thế nào đi nữa thì cũng hoàn toàn có thể thắng Lâm Bình. "Lật bài lên đi."

Gần như cùng lúc, Lâm Bình và người đàn ông trung niên đeo kính kia đều đưa tay lật những lá bài của mình lên.

Chỉ là

Ngay sau đó.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ là trong tay Lâm Bình lại là một đội J, mà người đàn ông đeo kính, tuy rằng những lá bài trong tay ông ta lớn hơn, nhưng lại là những lá bài lẻ không cùng chất.

Lâm Bình, thắng rồi.

Hai mắt của người đàn ông đeo kính ngay lập tức trừng lớn.

Sao lại có thể như thế được chứ?

Nhưng, còn có người còn cảm thấy khó tin hơn ông ta, chính là tên phục vụ phát bài

Lá bài cuối của Lâm Bình là một con J cơ, mà lá bài cuối cùng anh ta đưa cho người đàn ông đeo kính là lá J bích, tại sao lại có thể chạy đến tay của Lâm Bình chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK