Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Chính Quốc? Trần Thu?”

Sau khi nghe thấy giọng nói này, mọi người lại ngây ra lần nữa. “Chủ tịch tập đoàn Trần Phương ở Hải Châu, Trần Chính Quốc?” “Chính là nhà giàu nhất Hải Châu đó?” “Nhà họ Trần được ca tụng là nhà giàu quyền thế số một chỗ chúng ta? Ông chủ Quốc?” “Sao ông ta lại đến đây?”

Không ít người nhà họ Lâm đều kinh ngạc đến phát ngốc.

Cùng lúc đó, cũng rất tò mò, lại cảm thấy có phần vinh dự.

Lễ cúng tổ của nhà họ Lâm bọn họ, chưa từng có nhiều nhân vật lớn đến như thế. “Tôi biết rồi, chắc là do bác Lâm An Châu mời đến đấy...

Có người nói.

Kết luận này, cũng là khẳng định của không ít người. Dẫu sao thì, Lâm An Châu mời mấy người đứng đầu ở Sơn Trà đến đây, lại mời thêm một nhà quyền thế ở Hải Châu này đến, cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ có Lâm An Châu, sau khi nghe những lời bàn tán này, sắc mặt lại biến đổi. Trần Chính Quốc hoàn toàn không có tí quan hệ nào với ông ta. Chẳng lẽ thật sự đến vì ông ta?

Nhưng mà, bởi vì có tình huống của Chu Kiệt đi trước, lần này, Lâm An Châu cũng không chắc chắn như thế.

Có điều, Lâm An Châu cảm thấy hy vọng đến vì ông ta, có lẽ cũng không ít.

Hoặc là nói, Trần Chính Quốc không chỉ đến vì mỗi ông ta, cũng có thể là muốn mượn cơ hội này, làm quen với những người đứng đầu ở Sơn Trà mà ông ta mời đến.

Um.

Lâm An Châu càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Nếu như là ông ta, biết được có một nhóm những người đứng đầu giới thương nghiệp ở Sơn Trà tụ tập cùng một chỗ, cũng sẽ nghĩ cách để tiếp cận, kết thân một chút.

Không chừng có thể có cơ hội hợp tác gì đó, mở rộng thị trường, buôn bán đến Sơn Trà.

Ngay lúc này.

Lâm An Châu ôm hy vọng không nhỏ, đưa Lâm Khải theo, hai người đi về phía cửa nhà thờ họ . “An Châu, chú mời ngài Quốc đến sao?”

Cùng lúc đó Lâm Minh Đức cũng đi về phía cửa nhà thờ họ, thấy Lâm An Châu nhiệt tình như thế, Lâm Minh Đức liền vừa đi vừa hỏi. “Không phải cháu mời, nhưng mà cháu đoán chừng, có lẽ là đến vì cháu, hoặc là bạn bè ở Sơn Trà.

Lâm An Châu nói.

Lâm Minh Đức gật đầu.

Có điều, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.

Lúc trước Chu Kiệt đến bọn họ cũng tưởng như thế, kết quả lại là đến thăm hỏi Lâm Bình.

Cũng có thể, Trần Chính Quốc đến thăm hỏi Lâm Bình?

Lúc hai người Lâm An Châu và Lâm Minh Đức đang bước về phía cửa nhà thờ họ, Trần Chính Quốc đã đưa Trần Thu bước vào. “Ngài Quốc, chào ông, thật sự là ngưỡng mộ đã lâu

Lâm An Châu nói trước tiên.

Dù Trần Chính Quốc chỉ là nhà giàu nhất nơi Hải Châu nhỏ bé này, nhưng tài sản cũng không phải là thứ Lâm An Châu ông có thể so sánh được, ít nhất là cao hơn ông gấp mấy lần.

Vì thế, thái độ của Lâm An Châu cực kỳ nhiệt tình. “Chào ông, chắc ông là tổng giám đốc Lâm An Châu phải không?”

Trần Chính Quốc bắt tay với Lâm An Châu, cũng cười nói.

Trước khi đến nhà họ Lâm, Trần Chính Quốc đã điều tra một ít tài liệu, chuẩn bị một chút.

Vốn trong lòng Lâm An Châu còn có phần lo lắng, sau khi nghe thấy lời này, tảng đá trong lòng trong chốc lát biển mất.

Xem ra, Trần Chính Quốc đúng là đến vì ông ta.

Ngay sau đó, Lâm An Châu nhiệt tình nói: “Không ngờ ngài Quốc lại biết tôi đây, thật sự là quá vinh dự mà ngài Quốc, mời vào.

Lâm An Châu vốn còn muốn nói thêm hai câu nữa, khen ngợi Trần Thu đi theo Trần Chính Quốc đến.

Nhưng mà, Lâm An Châu còn chưa kịp nói. Trần Chính Quốc giống y như Chu Kiệt lúc nãy, trực tiếp hỏi: “Xin hỏi, ngài Lâm Bình đang ở đâu?”

Xoet!

Câu này của Trần Chính Quốc, lập tức khiến nét cười trên mặt Lâm An Châu trở nên hoàn toàn cứng ngắc. Trong lòng dường như đang chửi vạn câu địt mẹ nó.

Lâm Minh Đức cũng ngây người tại chỗ. C*ập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом

Thật sự đến tìm Lâm Bình.

Đứa con này của Lâm An Quốc, rốt cuộc có bản lĩnh gì? Nhưng mà, dù có bản lĩnh gì, có thể đáng để nhà giàu số một Hải Châu đến thăm hỏi, dù sao cũng là thể diện rất lớn.

Chứng minh rằng, ông ta không nhìn nhầm người.

Kim Lân nào phải vật trong ao! Dù có bị vu oan phải vào tù, thì Lâm Bình vẫn là rồng như cũ.

Mà những người nhà họ Lâm xung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được. Sao lại đến tìm Lâm Bình nữa?

Lâm Khải ở bên cạnh, trong lòng như muốn gào thét.

Lâm Bình, rốt cuộc anh ta có tư cách gì chứ?

Lâm Khải dường như muốn phát điên.

Thế nhưng.

Cũng không có ai để ý anh ta nghĩ như thế nào. “Ngài Quốc, Lâm Bình ở bên kia, đang chơi với con.

Lâm Minh Đức mở miệng nói, tay chỉ về một hướng.

Trần Chính Quốc nhìn theo hướng Lâm Minh Đức chỉ, quả nhiên, ở một phía khác, Lâm Bình đang trêu đùa một bé gái xinh xắn, bên cạnh còn có một người phụ nữ khí chất hơn người, thậm chí còn xinh đẹp hơn cháu gái mình. “Ông Đức, cảm ơn

Sau đó Trần Chính Quốc nói cảm ơn với Lâm Minh Đức.

Sau đó mang theo Trần Thu vòng qua mọi người, đi thẳng về hướng Lâm Bình. “Ngài Bình, chúc mừng năm mới.”

Trần Chính Quốc đến trước mặt Lâm Bình, cười nói. Trước đây, ông ta còn từng gọi Lâm Bình là bạn nhỏ Bình.

Nhưng bây giờ không giống ngày trước. Trần Chính Quốc có lòng tôn trọng với Lâm Bình, trước nay chưa từng có, không gọi là bạn nhỏ nữa, chuyển sang cung kính gọi “ngài”.

Chữ “ngài” này, không giống với cách gọi giữa những người bình thường, xưng hô lễ phép.

Mà là, ý chỉ bậc thầy đầu tiên. Lâm Bình đã truyền dạy chiến quyền cho ông ta.

Cũng giống như cách gọi tôn trọng.

Trần Chính Quốc cũng từng là cựu chiến binh, cách gọi tôn trọng đối với chỉ huy biên giới phía Bắc, đối với chiến thần Việt Nam Lâm Thanh Sơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK