Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361: Lâm Bình, mày đã biết lỗi của mình chưa?

Bên này, Lâm Bình và Tô Uyên đang dẫn Tô Phi Tuyết đi xem múa lân.

Bên kia, Lâm Khải nhìn mẹ mình tức giận đến run người.

Anh ta vội vàng nói: “Mẹ, đừng tức giận, sau này Lâm

Bình chắc chắn sẽ hối hận, đến lúc đó nhất định con sẽ bắt nó tới nhận lỗi với mẹ.

Ban nãy Lâm Khải sai người gây phiền phức cho Lâm Bình, nhưng thật ra thì cũng không hi vọng nhiều có thể làm gì anh. Anh ta đơn giản chỉ muốn móc mỉa Lâm Bình một hồi, coi như là món khai vị trước bữa chính. Chỉ là không nghĩ tới thế mà bọn họ lại là người chịu thiệt. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng cũng coi như không tệ. Lâm Bình xúc phạm đến bọn Đỗ Tín, đối với anh chính là việc nguy hiểm chết người. "Phi Tuyết, múa lần là một trong những nghệ thuật dân gian đặc sắc nhất ở nước ta. Trong các dịp lễ tết hay đám hỏi, các cụ hay dùng múa lân để bầu không khí thêm phần vui nhộn ...

Lâm Bình đang bế Tô Phi Tuyết, giải thích cho cô bé về phong tục múa lân. Làm Nhã vốn đã rời đi, lát sau lại quay lại tìm Lâm

Bình. “Anh, ông cụ có việc muốn gặp anh.

Ông cụ, chính là Lâm Minh Đức, là người đứng đầu dòng họ Lâm bọn họ, một dòng họ được mọi người kính ngưỡng “Được.” Lâm Bình gật đầu. “Cha mẹ, và Lâm Khải đều ở đó, mấy cậu ấm cô chiêu bạn anh ta cũng sẽ có mặt. Em đoán anh ta muốn mượn tay ông để chèn ép anh. Lâm Nhã có chút lo lắng nói.

Bọn họ có thể bỏ qua cho Lâm Khải, có thể không để ý tới Lâm An Châu và Vương Minh Hà. Nhưng đối với Lâm

Minh Đức, bọn họ tuyệt đối không thể làm như không thấy.

Nếu làm vậy thật chắc chắn sẽ bị mọi người trong dòng họ

Lâm hận thấu xương. “Không sao.” Lâm Bình cười, mọi vấn đề đều có cách giải quyết. Hơn nữa đối với Lâm Minh Đức, anh vẫn mang lòng kính trọng ông. “Tô Uyên, em dẫn Phi Tuyết xem múa lân tiếp đi, anh qua bên kia một lát." Lâm Bình vừa nói vừa chuyển Tôn Phi Tuyết từ trong lòng mình sang cho Tô Uyên. “Được.” Tô Uyên gật đầu mà không hỏi lý do. Cô biết Lâm Bình sẽ giải quyết mọi việc nên cô không cần quá lo lång. “Tạm biệt cha, tạm biệt cô út! Hẹn gặp lại!" Tô Phi Tuyết ngoan ngoãn vẫy tay chào Lâm Bình và Lâm Nhãn.

Lâm Bình đi theo Lâm Nhà đến một căn phòng trong nhà thờ tổ tiên. Lúc họ tới, trong phòng đã ngồi không ít người.

Ngay tại ghế chính giữa phía trên là người đứng đầu dòng họ Lâm, cũng là ông cụ Đức Minh Đức của bọn họ. Mà ở ghế dưới chia ra hai bên chính là cha nuôi cùng mẹ nuôi, Lâm An Châu và Vương Minh Hà. Bốn người Lâm Khải, Đỗ Tín, Tôn Lam và Bạch Thành cũng có mặt trong phòng. Trừ những người này ra còn có một vài vị bề trên trong dòng họ.

Lúc Lâm Bình cùng Lâm Nhã xuất hiện, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt đến trên người họ gần như cùng một lúc. “Lâm Bình, cậu có biết lỗi của mình chưa?” Ngay sau khi Lâm Bình chính thức bước vào phòng, Lâm An Châu dẫn đầu vỗ bàn một cái, chất vấn.

Lâm Bình không thèm để ý Lâm An Châu, tiến tới chính giữa căn phòng, hướng về Lâm Minh Đức đang ngồi ở ghế trên lạy một cái: “Lâm Bình ra mắt ông lớn”

Lâm Minh Đức nhìn Lâm Bình, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng. Trước kia, đối với đứa cháu trai không có chung dòng máu này, Lâm Minh Đức vẫn là khá yêu thích. “Mười mấy năm không gặp, thay đổi không nhỏ. Lâm Minh Đức nói. “Mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, con vẫn là Lâm Bình, ông vẫn là ông lớn của con, điều này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.” Lâm Bình cười, nói.

Nghe vậy, Lâm Minh Đức gật đầu. Trong lửa thế hệ sau này của dòng họ Lâm, ông vẫn khá là coi trọng Lâm Bình. “Lâm Bình, dù cho cậu có tìm mọi cách lấy lòng ông lớn cũng không thể phủ nhận việc cậu hoàn toàn không thèm để ý đến thể diện của dòng họ, cố ý gây thương tích cho tôi, còn có khách quý của chúng ta cậu Tín, cậu Thành, ngoài ra còn nói năng lỗ mãng đối với bề trên, xem thường phép tắc lễ độ." Nhìn thấy thái độ của Lâm Minh Đức với Lâm Bình có ý tốt, Lâm Khải lập tức chen vào. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Trong toàn bộ người của dòng họ Lâm, Lâm Minh Đức chính là người có tiếng nói và uy tín cao nhất, chỉ cần ông mắng Lâm Bình, yêu cầu anh công khai xin lỗi, dù anh có bản lĩnh đến mấy cũng không thể lật được trời.

Trừ phi, anh muốn cãi lại Lâm Minh Đức.

Đó chính là tội bất hiếu! Nếu việc ấy xảy ra, nguyên một nhà Lâm An Quốc có quan hệ cũng sẽ bị mọi người la mắng.

Thậm chí nghiêm trọng hơn còn gạch tên khỏi gia phả.

Bị đuổi ra khỏi dòng họ, đối với bất kì người họ Lâm nào mà nói chính là nỗi nhục nhã lớn nhất.

Hôm nay, Lâm Bình, hoặc là nhận lỗi với họ, hạ mình cúi đầu xin lỗi còn không thì là trở mặt. Tất nhiên, tốt nhất là anh chọn về sau. Lâm Khải càng mừng rỡ hơn nếu được nhìn thấy một màn này. Tóm lại, hôm nay, anh ta chắc chắn phải bắt Lâm Bình chịu thiệt, tìm lại khí thế ban đầu. “Đúng vậy, ông cụ Đức, ban đầu lúc chúng cháu nhận lời mời của Lâm Khải ở lại đây ăn tết đã định đến nhà họ Lâm chúc mừng năm mới, kết quả tại khu dừng chân trên đường cao tốc, điện thoại di động của chúng cháu bị Lâm Bình đập vỡ. “Sau khi đến làng họ Lâm lại bị Lâm Bình đánh một trận, đến bây giờ chân của cháu đi trên đường vẫn còn cảm giác đau nhức không chịu được, sợ là bị ảnh hưởng đến xương cốt. Chuyện này nếu như cha cháu biết được, mọi việc sẽ không còn dễ dàng như bây giờ đầu, hiện tại mong ông cho chúng cháu một câu trả lời. Lâm Khải nói xong, Đỗ Tín liền nghiến răng tiếp lời.

Nếu như ánh mắt của anh ta có thể giết người thì Lâm

Bình đã sớm chết vô số lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK