Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là Lâm Bình rồi. “Lâm Bình, đã lâu không gặp, bao nhiêu năm rồi, sao cậu chẳng có chút tin tức nào hết vậy?”

Thấy là Lâm Bình, một vài người người phấn khởi lên tiếng. Rõ ràng là kích động vì gặp được một người bạn học cũ đã lâu chưa thấy.

Những người này đều là bạn cùng lớp có quan hệ khá gần gũi với Lâm Bình thời còn đi học. Chẳng qua sau khi tốt nghiệp cấp 3, mỗi người đi học một phương, dần dà không còn liên lạc với nhau nữa.

Đối với rất nhiều người mà nói, kể từ năm năm trước, Lâm Bình cứ như là biến mất khỏi thế gian này, không còn chút tin tức gì. “Đúng thế, bao nhiêu năm chưa từng nghe tin gì về cậu. Bây giờ cậu đang làm việc ở công ty nào?” “Lâm Bình, cuối cùng tôi cũng thấy cậu rồi! Trong bữa tiệc tốt nghiệp hồi trước, có phải cậu đã lén lút sờ mó tôi lúc mọi người đang chơi trò chơi không hả? Đó chính là lần đầu tiên tôi được người ta sờ đấy nhé! Hừ hừ...

Lúc này, một cô gái xinh đẹp có mái tóc ngắn và vóc dáng gợi cảm trêu ghẹo nhìn Lâm Bình. “Ha ha ha, đúng thế đấy, khi đó Khanh Kiều tức gần chết. Lâm Bình, cậu nói xem bao nhiêu năm qua, cậu phải đền bù người ta như thế nào đây?”

Bên cạnh cô gái tóc ngắn tên Trịnh Khanh Kiều là một cô gái trông hơi mập, cười nói với Lâm Bình.

Thấy mấy người vừa chào hỏi vừa trêu chọc mình,

Lâm Bình cũng không khỏi nở nụ cười.

Tuy nhiên Lâm Bình vẫn lắc đầu nói: “Thật sự không phải là tôi đâu.”

Anh vẫn nhớ rõ, bữa tiệc tốt nghiệp hôm đó, anh đã phải giải thích rất lâu về việc này. “Ha ha ha. Tôi biết đó không phải là cậu mà! Tôi chỉ trêu cậu thôi!”

Trịnh Khanh Kiều liếc Lâm Bình, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

Tối hôm đó cô đã biết là ai làm chuyện này, đó chính là cô gái hơi mập tên là Hà Duyên đứng bên cạnh cô đây. Hà Duyên và Trịnh Khanh Kiều vốn rất thân với nhau, thế nên tối hôm đó, Hà Duyên đã làm thế để trêu ghẹo cô. Đến sau này, cô cũng đã giải thích rõ ràng trước mặt các bạn cùng lớp. Ai dè đúng lúc đó, Lâm Bình lại đi vệ sinh nên không hề hay biết. Chuyện này cũng trở thành một trò đùa, mọi người đều cố ý không nói cho Lâm Bình biết chân tướng.

Nhưng đúng vào lúc này, Viên Phong, người đầu tiên nhận ra Lâm Bình lại lên tiếng: “Được rồi, mọi người cũng đừng tò mò nữa. Trước kia mọi người không nghe thấy tin tức gì về Lâm Bình là vì cậu ấy ngồi tù, đương nhiên không ai có thể liên lạc với cậu ấy

Thái độ của Viên Phong rất thản nhiên, song nghe thấy lời này, đảm bạn bè đều sửng sốt. Bầu không khí cũng lập tức trở nên tĩnh lặng. “Viên Phong, cậu nói bậy bạ gì thế hả?” Trần Tĩnh đột nhiên lên tiếng.

Tối nay, cô trang điểm nhẹ nhàng, trông rất xinh đẹp, nhưng lúc này trên mặt tràn đầy vẻ căm giận. Sau đó Trần Tĩnh lại nhanh chóng nói: “Mọi người đừng nghe Viên Phong nói lung tung. Mấy năm nay Lâm Bình nhập ngũ nên mới không có tin tức

Trần Tĩnh nhớ rõ hôm Lâm Bình cứu mình, anh từng kể cho cô nghe về chuyện anh đi nhập ngũ.

Mọi người nhìn Viên Phong rồi lại nhìn Trần Tĩnh, cuối cùng quay sang nhìn Lâm Bình. “Viên Phong, cậu nghe nhầm tin đồn ở đâu à?” Một cậu bạn tên là Vương Thành nghi ngờ nhìn Viên Phong.

Viên Phong và Lâm Bình có chút xích mích, bạn bè trước kia đều biết chuyện đó. Thế nên Vương Thành không thể không nghi ngờ có phải là Viên Phong đã cố tình nói thế để bôi nhọ Lâm Bình hay không. “Đúng thế. Mặc dù trông Lâm Bình không giống như đã từng làm lính, nhưng cậu ấy cũng không phải là loại người làm việc trái pháp luật đến độ ngồi tù. Tôi tin vào ánh mắt của mình”

Trịnh Khanh Kiều và Hà Duyên cũng lên tiếng.

Đương nhiên, chỉ có ít ỏi mấy người bênh vực cho Lâm Bình. Cả lớp đều đến tham dự buổi họp mặt, tính ra có khoảng hai mươi người, đa số đều giữ im lặng, không phát biểu ý kiến. “Tôi không có nói bậy đâu nhé. Không tin mọi người thử hỏi cậu ta mà xem!” Viên Phong cười lạnh. Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуeлАРР.coм

Thế là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Bình.

Thấy vậy, Lâm Bình cũng không phản bác, chỉ bình tĩnh đáp: “Đúng là tôi đã từng ngồi tù, cũng từng làm lính.

Lâm Bình vừa dứt lời, không ít người đều nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt khác thường. Có người khó hiểu, cũng có người tỏ ý khinh thường. "Ái chà chà, sếp Trần và người đẹp họ Tề đã ra ngoài rồi kìa.”

Đúng lúc này, bỗng có người lên tiếng. Thế là ánh mắt mọi người lại chuyển sang nơi khác, nhao nhao nhìn về phía cổng trường.

Nghe vậy, Lâm Bình cũng quay sang nhìn cổng trường. Lúc này, một nam một nữ đang bước ra từ cổng trường. Người nam cao lớn bảnh bao, mặc trang phục thường ngày, đó chính là Trần Giang Sơn, cậu công tử bột từng được cả lớp công nhận. Đến ngày nay, anh ta đã trở thành một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có khiến phái nữ mê đắm.

Bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ. Cô ta sóng vai với anh ta, đồng thời lại giữ khoảng cách vừa phải với anh ta, vừa thể hiện mối quan hệ gần gũi giữa họ, vừa không có vẻ mập mờ khó nói. Cô ta mặc chiếc váy dài, nhưng vẫn không thể che giấu vóc dáng gợi cảm quyến rũ của mình, trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta chỉ muốn phạm tội.

Lâm Bình lập tức nhận ra cô gái trẻ đó là ai. Đó chính là Tề Ngọc, ngày xưa từng được công nhận là hoa khôi của lớp, đồng thời cũng là nữ thần trong lòng các nam sinh.

Chẳng qua giờ đây, trông cô ta đã không còn vẻ ngây thơ thuần khiết như ngày xưa mà thay vào đó là khí chất thành thục.

Có lẽ người khác không chú ý thấy, nhưng sau khi thấy hai người này, Lâm Bình không nhịn được nở nụ cười. Giờ đây, sức quan sát và thị lực của anh đã vượt xa người thường. Mới liếc nhìn một lần, anh đã nhận ra mặc dù trông hai người như giữ một khoảng cách lễ phép, nhưng trên khuôn mặt Tề Ngọc vẫn còn chút đỏ ửng sau khi vừa trải qua một cuộc hoan lạc. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tư thế đi đứng của cô ta cũng hơi khập khiễng, lần váy dính chút bụi đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK