Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái trẻ ?

Nghe đến ba chữ này, hai mắt Lâm Bình sáng lên.

Quả nhiên.

Ngay lúc bắt đầu anh đã cảm nhận được trên người của Diêu Vũ Lan có hơi thở của Chu Thah.

Không phải là giả.

Diêu Vũ Lan thật sự đã từng gặp qua Chu Thanh.

Ngay lúc này.

Lâm Bình vội vàng hỏi: “ Người tôi hỏi chính là cô gái tên là Chu Thanh, cô ấy, cô ấy ở đâu?”

“ Cô ấy bây giờ ở đâu, tôi không rõ, nhưng nửa năm trước, tôi quả thực ở tiên đảo Bồng Lai có gặp qua cô ấy, lúc đó thấy thực lực cô ấy không tồi, định mời cô ấy về đảo chủ môn, nhưng cô ấy từ chối.”

“ Còn về bây giờ cô ấy ở đâu, tôi thật không rõ.’

Diêu Vũ Lan kể như thật.

“ Chu Thanh ở Bồng Lai?”

Lâm Bình nhíu mày lại.

Chu Thanh sao có thể chạy đến tiên đảo hải ngoại?

Đó chính là một thế giới nhỏ.

Chẳng lẽ, Chu Thanh tình cờ vào đó?

Lâm Bình nghĩ trong lòng.

“ Bốn người các người phân biệt đến từ Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Hồ với Viên Kiều,  các người ở bên đó, có phải là tồn tại không gian đặc biệt trên trái đất?”

Lâm Bình lại hỏi.

“ Đúng!” Diêu Vũ Lan gật đầu, “ Nhưng chúng tôi không gọi là không gian đặc biệt , mà là tiên đảo.”

“Ở đâu?”

Lâm Bình không quan tâm họ gọi nơi họ ở tên là gì, lần nữa hỏi lại.

Chu Thanh đã ở đó.

Thì Lâm Bình cũng nhất định phải đi đến đó một chuyến.

Phải đưa được Chu Thanh trở về.

Nghe thấy vậy.    

Diêu Vũ Lan khẽ cau mày, không trả lời ngày.

Mà nhìn ba người Tiêu Sơn, Phùng Tu Trúc và Huyền Hồng.

“ Nói cho hắn biết cũng không sao, không có chúng ta, hắn cũng không thể tìm ra được.”

Tiêu Sơn nói.

“ Đó thật không cần thiết, các người đừng quên là, hai mươi năm về trước người này chính là tự mình tìm thấy năm tiên đảo lớn nơi chúng ta ở, cưỡng chế mở ra không gian Giới Bích, chạy vào trong đó.”

Huyền Hồng nhắc nhở nói.

Hai mươi năm trước, mặc dù anh ta còn nhỏ.

Nhưng cái bóng dáng bá đạo đạp trời chém thần đó, vẫn in sâu trong đầu anh, để lại ấn tượng khó phai mờ trong tâm trí anh.

Người này, ở tiên đảo hải ngoại, vẫn còn là cấm kị.

Đến tên cũng không được nhắc!

Nhưng, anh ta vẫn là thần tượng trong lòng mà Huyền Hồng chưa bao giờ nhắc đến với bất kì ai.

Hắn hy vọng có một ngày, mình cũng giống như người này, bất khả chiến bại.

Có thể nói, anh bây giờ có chút bốc đồng, ở một mức độ nào đó, chính là chịu ảnh hưởng của người kia.

Còn về anh không dùng binh khí.

Rèn luyện thân thể.

Càng là bởi vì chịu ảnh hưởng của người đó mà ra.

Bởi vì, người đó đánh ở bất cứ đâu cũng đều bằng tay không.

Một tay phá nát vũ khí chân thần.

Uy chấn tiên đảo hải ngoại.

Chỉ là đáng tiếc.

Người đó, có thể một câu không đúng liền ra tay, đánh đối phương không thể không cúi đầu.

Nhưng anh ta vẫn thiếu chút độ nóng.

Anh ta có thể làm được, một lời không đúng liền ra tay.

Nhưng chưa bao giờ phải đánh đối phương đến mức không thể không cúi đầu.

Nghe Huyền Hồng nói như vậy.

Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng: “ Người đó là độc nhất vô nhị, Lâm Thiên Thanh mặc dù mạnh, nhưng so với người đó mà nói, vẫn còn kém xa, nên không cần phải lo lắng.”

Tiêu Sơn nói như vậy.

Ngoài việc bởi vì Lâm Bình không bằng người kia ra.

Đương nhiên, lý do chính vẫn là, anh ta muốn lấy lại ngân vũ.

Tiên đảo hải ngoại, lại không phải là tin tức tuyệt mật gì, nói ra cũng sẽ không có vấn đề gì, Tiêu Sơn tự nhiên sẽ không do dự gì nhiều.

“Nói ra cậu ta cũng không tìn thấy được, vả lại, cứ coi như là cậu ta bây giờ có thể tìm thấy đi chăng nữa, câu ta cũng không cách nào đi vào được.”

Phùng Tu Trúc cũng nói.

Lâm Thiên Thanh tuy mạnh.

Nhưng không tìm được chân thần phá vỡ Giới Bích, đi vào tiên đảo hải ngoại.

Đôi lông mày xinh đẹp của Diêu Vũ Lan vẫn hơi cau lại.

Có câu này, cô vẫn còn chưa nói.

Một mình Lâm Thiên Thanh quả thực không cách nào có thể phá vỡ Giới Bích, đi vào tiên cảnh hải ngoại.

Nhưng.

Họ có thể đi vào được.

Nếu như Lâm Thiên Thanh bắt họ làm con tin.

Không phải là không có cách nào cùng nhau đi vào.

Tất nhiên,

Ý nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên trong đầu của Diêu Vũ Lan.

Bọn họ quay về.

Sẽ có Chân Thần giúp đỡ bọn họ.

Nếu như Lâm Thiên Thanh thật dám bắt họ làm con tin.

Vậy thì có thể theo họ, cùng vào tiên đảo hải ngoại, thì đúng là đi tìm đường chết.

Chính là lúc Diêu Vũ Lan trả lời câu hỏi của Lâm Bình.

Diêu Vũ Lân đột nhiên nghe thấy giọng của Lâm Bình: “ Thế giới nhỏ mà bọn họ ở, có phải là ở trên Đông Hải không?”

Nghe thấy vậy.

Mấy người Diêu Vũ Lan hơi sững sờ.

Lâm Bình sao lại biết được?

“ đúng.”

Nhưng, Diêu Vũ Lan vẫn là gật đầu.

“ Đông Hải!”

Nghe thấy câu trả lời chắc nịch của Diêu Vũ Lan, Lâm Bình nheo mắt lại.

Trong thần thoại và truyền thuyết Trung Quốc.

Phía đông đất liền, đều là Đông Hải

Ở Đông Hải ngoài Giao Long ra, còn ẩn giấu núi tiên.

Hoàng đế Tần Thủy Hoàng , người bị ám ảnh bởi trường sinh bất lão đã từng sai phương sĩ Từ Phúc dẫn năm trăm năm nữ chưa kết hôn sang phía Đông lấy thuốc trường sinh bất lão.

Nhưng, tất cả thuốc trường sinh bất lão đương nhiên là giả.

Nhưng một vài chuyện truyền miệng và ghi chép lại, có thể không hoàn toàn là sai.

Ít nhất.

Trên bờ biển Đông Hải, tồn tại tiên đảo hải ngoại, xem ra là sự thật.

Chỉ có điều,

Sống ở đó, không phải là thần tiên gì.

Mà là một đám võ sĩ.

Nhưng chỉ là, trong mắt người bình thường, võ công uy lực mạnh, gần như là thần thông.

Những võ sĩ mạnh,bị những người bình thường ở thời cổ đại gọi là thần tiên.

Giống như người Thần Cảnh, cũng bị nhiều người gọi là thần tiên lục địa vậy.

Trên thực tế, Thần Cảnh cũng là người.

Cũng không thể trường sinh.

Chỉ họ có sức mạnh, có thể sống lâu hơn những người bình thường khác mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK