Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác Lê, cứu tôi!” Cổ Du Hải cảm nhận được một cỗ sức mạnh vô cùng to lớn như có thể phá hủy mọi thứ truyền đến lưng, sau khi phun ra một ngụm máu, liền hô lên một tiếng dọa người, sắc mặt trắng bệch.

Sắc mặt của Lê Tông cũng thay đổi trong chớp mắt. Nhưng cơ thể không hề do dự, nháy mắt đã lao đến trước mặt Cổ Du Hải, kéo Cổ Du Hải ra sau lưng, đồng thời hộ thể cương khí xung quanh người Lê Tống đột ngột lan rộng ra, bảo vệ Cổ Du Hải trong đó.

Hai tay Lê Tống cũng lập tức ấn ra. “Ầm..ầm...” Dường như là cùng lúc đó, Lâm Bình cũng ném ra quả cầu sức mạnh mà anh đã dồn nén đến cực điểm, đột nhiên nổ mạnh lên. Một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra.

“Nếu không phải kẻ địch, thực ra tôi rất kính nể ông, đáng tiếc lại là kẻ địch, vậy thì chỉ có một đường chết.”

Hai mắt Lâm Bình híp lại, sau khi quả cầu sức mạnh phát nổ, Lâm Bình không hề có chút do dự nào, cầm trong tay búa thần Khai Thiên tiếp tục tấn công.

“Chết đi!”

Mà cơ thể của Lê Tông cũng lập tức lao ra từ trong luồng bạch quang (ánh sáng màu trắng) ngập trời, mang theo một cỗ sức mạnh chấn động, đánh về phía Lâm Bình. Nhưng có thể thấy rõ, quần áo của Lê Tông lúc này cũng đã hơi rách nát, trên người bê bết máu.

“Bùm...”

Trong phút chốc, một tiếng nổ cực lớn vang lên. Lâm Bình cầm búa thần Khai Thiên trong tay, ngang tàn đánh về phía Lê Tông, mỗi quyền mà đánh ra đều trúng một chỗ. Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau.

Bởi vì trong tay Lâm Bình có thêm búa thần Khai Thiên, hơn nữa Lê Tông bị quả cầu năng lượng mà Lâm Bình ngưng tụ ra nổ tung làm cho bị thương, nên đây là lần đầu tiên sức mạnh của Lâm Bình và Lê Tống ngang nhau. Đầu búa phá nát, nắm đấm chôn vùi! Đã hình thành nên hai cơn bão sức mạnh cuồn cuộn, thổi bay mọi thứ.

Dưới sự ảnh hưởng lan rộng đã khiến cho mặt biển cũng sôi trào lên, không gian xung quanh cũng dường như liên tiếp bị phá vỡ, tiếng tăm làm cho người ta sợ hãi. Chỉ bằng một cú đánh đã tạo thành một lực phá hoại vô cùng kinh khủng.

Mà hai người Lâm Bình và Lê Tông cũng bị sức mạnh sinh ra bởi cú đánh này làm cho lui về phía sau. Cánh tay phải của Lê Tông máu chảy ròng ròng.

“Phụt.”

Lâm Bình lùi về sau hơn trăm mét, cuối cùng cơ thể cũng có thể ổn định lại, tay phải cầm búa thần Khai Thiên hơi run run, mà lúc này trong miệng Lâm Bình cũng phun ra một ngụm máu.

Từ lúc đánh nhau đến nay, lần đầu tiên sức mạnh của Lâm Bình và Lê Tông ngang nhau, có thể làm cho Lê Tông bị thương. Nhưng Lâm Bình cũng bị thương.

Đây cũng là do Lâm Bình dùng thủ đoạn, khiến cho Lê Tông bị quả cầu sức mạnh làm cho bị thương trước, mà sau đó dưới sự ra tay trước của Lâm Bình mới tạo nên được kết quả như bây giờ.

Lê Tông là người đã từng bước được một chân vào cảnh giới thần cảnh, thực lực là có thể thấy rõ được.

“Mặc dù có búa thần Khai Thiên trợ giúp, nhưng cũng đủ chứng minh được thực lực của bản thân Lâm Thanh Sơn.” Diêu Vũ Lan thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng.

Mặc dù đưa Lâm Thanh Sơn vào trong Hải ngoại ngũ tiên đảo , nếu không đến tính lời thần bí của Đại Dữ, thực lực của Lâm Thanh Sơn bên trong thần cảnh, cũng đủ để xếp trong hàng mười người đứng đầu, thậm chí có thể xếp đến hàng năm người đứng đầu. Hơn hẳn nhiều người đứng đầu lâu đời khác.

“Hôm nay là cơ hội tốt như vậy, nếu như Lâm Thanh Sơn là bất tử, tương lai e rằng chỉ có chân thần ra tay mới có thể giết được anh ta.” Phùng Tu Trúc nhìn thấy cảnh tượng này, nhíu mày.

Hắn ta đang do dự, nếu như đợi một lát nữa Lê Tông không có cách nào giết được Lâm Thanh Sơn, chí ít cũng là có thể đánh nhau đến mức cả hai cùng bị thương với Lâm Thanh Sơn. Đến lúc đó, hắn có phải nên xúi giục ba người Diêu Vũ Lan, Tiêu Sơn và Huyền Hồng cùng nhau đánh về phía Lâm Thanh Sơn, xử lý sạch sẽ sự uy hiếp này.

“Nhóc Lâm, tôi đến giúp cậu!”

Hà Nguy Nhiên từ đầu đến cuối không nói một lời nào lúc này cũng ngồi không yên nữa, muốn ra tay, cho dù ông ta biết mình không phải là đối thủ của Lê Tông, nhưng chung quy cũng có thể trợ giúp bên cạnh.

“Hà lão, ông tập trung vào Cổ Du Hải, còn có mấy người ở Hải ngoại tiên đảo, đặc biệt là Phùng Tu Trúc...” Lâm Bình lập tức truyền âm nói.

Lâm Bình lo lắng, một khi Hà Nguy Nhiên tham gia vào trận chiến, Lê Tông rất có thể sẽ học thói xấu, tấn công chủ yếu vào Hà Nguy Nhiên, thậm chí dùng Hà Nguy Nhiên để uy hiếp mình.

Đến lúc đó, Hà Nguy Nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Mà anh cũng sẽ càng bị động hơn. Dứt lời, Lâm Bình lại cầm búa lên một lần nữa, đánh về phía Lê Tông.

“Xích lôi!”

Lê Tông lúc này cũng không tiếp tục dùng sức mạnh cơ thể của mình để cứng rắn chống đỡ búa thần trong tay Lâm Bình nữa, sau khi Lê Tông quát lên một tiếng nhẹ đồng thời vỗ nhẹ bên hông, một thanh kiếm dài liền xuất hiện trong tay Lê Tống.

Không phải là thanh kiếm màu xanh dài ba mươi cm như Hoàng tuyền của Lâm Bình hay Thanh tuyền của Diêu Vũ Lan, mà chỉ giống như một chiếc lá liễu, một thanh kiếm đồng nhìn có chút cồng kềnh. Một kiếm chém ra là mở rộng ra toàn bộ khí thế.

“Bán thần binh?”

Thanh kiếm Xích lôi trong nháy mắt xuất hiện trong tay Lê Tông, Diêu Vũ Lan lập tức đánh giá ngay, ít nhất thì phẩm chất của nó cao hơn thanh kiếm Thanh tuyền của cô rất nhiều.

“Bán thần binh này, e là năm đó do Lê Tông tự luyện chế ra.” Đồng tử của Tiêu Sơn cũng hơi co lại.

“Nếu nói như vậy, thì thực sự phù hợp với con người của Lê Tông, búa thần Khai Thiên trong tay Lâm Thanh Sơn dù sao cũng không phải của anh ta, không do chính bản thân mình nuôi dưỡng, khi sử dụng thì độ phù hợp cũng sẽ không đủ, mà thanh kiếm Xích lôi trong tay Lê Tông có thể phù hợp đến 100% với ông ta, sẽ phát huy được uy lực tối đa, chắc hẳn sẽ không kém búa thần Khai Thiên trong tay Lâm Thanh Sơn.”

“Nhưng đừng quên rằng, trong tay Lâm Thanh Sơn còn có thanh kiếm ngắn Cửu bính có thể đối phó được sự công kích của thần binh .” Diêu Vũ Lan nói súc tích.

Mà lúc này, hai người Lâm Bình và Lê Tông đã lại đánh nhau được vài trận. Hai người đánh từ trong không trung đến mặt biển, từ mặt biển thậm chí còn đánh xuống đáy biển, rồi lại từ đáy biển đánh lên không trung.

Mà mỗi lần bọn họ đánh nhau, khí thế cũng mạnh mẽ như sóng thần, lan ra khắp nơi, thậm chí có mấy lần đã khiến cho đám người Diêu Vũ Lan phải lùi về sau một đoạn, để tránh bị lan đến gần.

Mà sau khi Lê Tông rút ra thanh kiếm Xích lôi của ông ta, Lê Tông lại chiếm ưu thế.

“Lâm Thanh Sơn, cậu cuối cùng sẽ vì hành động của mình, mà phải trả giá thê thảm.”

Lê Tông đột nhiên quát lên một tiếng, thanh Xích lôi trong tay liền mở ta toàn bộ khí thế, mạnh mẽ quét ngang qua Lâm Bình. Một cỗ kiếm khí dài mà mắt thường có thể thấy được, ngay tức khắc gào rít lên, giống như con rồng quẫy đuôi, đánh về phía Lâm Bình.

“Vút!”

Lúc này Lâm Bình không chỉ sử dụng búa thần Khai Thiên, “Tuân Lam, Bạch Hồng, Phù Dung, Cửu U, Lưu Quang, Thâm Ảm, Kinh Mộng, Hàn Nguyệt, Cù Long” – 9 thanh kiếm của anh cũng đồng thời tiến hành tấn công không ngừng theo Lâm Bình.

Đối mặt với một hàng dài kiếm khí quét qua như vậy, chín thanh kiếm, đầu kiếm nối liền chuôi kiếm, tạo thành một sợi roi bằng chín thanh kiếm.

Tay trái Lâm Bình cầm chuôi kiếm Tuân Lam, giống như đang vung roi, mạnh mẽ chém ra, quét một hàng kiếm khí dài qua phía Lê Tông. Tay phải Lâm Bình cầm búa thần Khai Thiên, cũng trong lúc đó lại một lần nữa vung ra mạnh mẽ. Sức mạnh búa thần cuồn cuộn từ trong một búa của Lâm Bình bổ nhào về phía Lê Tông.

Dưới một búa này, Lâm Bình không hề giữ lại tí sức mạnh nào, bản chất của anh dâng trào cuồn cuộn, dường như cắt đôi không khí.

“Ầm ầm...!”

Sức mạnh trong không trung lại nổ mạnh. Lần này, phạm vi lan rộng hơn, lan rộng ra suốt 2000m. Ngay cả rất nhiều loài cá dưới biển cũng bị chấn đánh tan.

Sức mạnh và khí thế mà nó tạo ra không khác gì kết quả của mấy trăm quả đạn pháo nhắm vào nơi này, cùng lúc bắn ra.

Mà dưới một kích này, cơ thể của Lê Tông cũng liên tục lùi về sau vài chục mét. Khóe miệng bê bết máu. Nhưng cả người Lâm Bình cũng bay thẳng ra ngoài. Nện lên mặt biển, không ngừng lướt tiếp. Giống như một chiếc ca nô đang chạy với tốc độ cao. Kéo thành một đường sóng trắng xóa dài hơn một ngàn mét trên mặt biển.

Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Hà Nguy Nhiên co rút lại. Mấy người Diêu Vũ Lan sắc mặt cũng trở nên kinh sợ.

Lâm Thanh Sơn, thua rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK