Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 158: Giết người trí mạng, vẫn không đủ

Giờ khắc này, cả quán trà Thanh Tâm đều trở nên tĩnh lặng.

Yên tĩnh.

Không chỉ có Tiêu Thiên Sinh cảm nhận được một luồng thế lực ngất trời đè ép khiến ông ta không thể không quỳ sát xuống, mà cho dù là chưởng vương, binh vương như Ngô Vân Thái, Hách Đức Sâm, thậm chí ngay cả hai trăm người có tay nghề trong giang hồ cũng phải cảm nhận được luồng thế lực uy nghiêm khiến người ta phải khiếp sợ này.

Đè ép khiến mọi người không thể không cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bóng dáng trong đình Bảo Vân. Lúc này cả khuôn mặt Tiêu Thiên Sinh chợt đỏ bừng lên.

Vậy mà ông ta lại bị một tên nhóc đè ép khiến cho phải quỳ xuống. Đây rõ ràng là nỗi nhục trong cuộc đời này của ông ta, một khi truyền ra ngoài thì thanh danh của ông ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Thậm chí ngay cả phải Bát Quái cũng sẽ bị người khác cười nhạo. "Tên nhóc kia, cậu dám sỉ nhục ông đây. Hôm nay ông bắt buộc phải giết cậu."

Tiêu Thiên Sinh tức giận gào thét, bắp thịt khắp người trong nháy mắt căng lên, mạnh mẽ vận chuyển nội lực, một chưởng nên lên mặt đất.

Đột nhiên cả khu vực đình Bảo Vân trực tiếp xuất hiện mấy vết nứt. Sau đó Tiêu Thiên Sinh đánh một chưởng về phía chân Lâm Bình. Phải Bát Quái chính là một môn phái võ đạo truyền thống nổi tiếng trong nước, nổi danh nhờ Bát Quái chưởng, Bát Quái quyền, Bát Quái chân, Bát Quái côn...

Một chưởng này của Tiêu Thiên Sinh chứa đựng nội lực mà ông ta tu luyện khổ cực hơn bốn mươi năm nay, bùng nổ nhanh như chớp. Tiêu Thiên Sinh mười lăm tuổi đã gia nhập phái Bát Quái, bắt đầu tu luyện võ đạo, cho đến nay đã được bốn mươi lăm năm. Mặc dù tư chất tự nhiên không phải đặc biệt nổi trội nhưng cũng tu luyện đến mức nội lực hoàn hảo.

Ông ta rất tự tin, một chưởng này đã trút hết toàn bộ sức lực của ông ta. Cho dù Lâm Bình có nội lực đỉnh cao thì bàn chân này cũng gần như tàn phế một nửa, rửa sạch ô nhục của ông. "Thanh Sơn cẩn thận."

Diệp Thành chưa vào đình Bảo Vân, lúc này anh ta đang đứng bên cạnh Chu Thanh, nhìn thấy một màn này thì sợ hãi kêu lên. Cho dù anh ta biết Tiêu Thiên Sinh bị Lâm Bình đè ép phải quỳ xuống thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Lâm Bình nhưng Diệp Thành vẫn nơm nớp lo sợ.

Chỉ bởi vì người đó là Thanh Sơn.

Còn Chu Thanh thì duỗi tay ra vỗ vỗ lên vai Diệp Thành, nhàn nhạt nói: "Một cảnh nhỏ thôi, anh lo lắng cái gì?"

Đồng thời ở phía đối diện bờ hồ, Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn nhìn thấy đột nhiên Tiêu Thiên Sinh đánh lén vào chân Lâm Bình thì sắc mặt lúc này lập tức trở nên vui vẻ

Mặc dù không biết ban nãy vì sao Tiêu Thiên Sinh lại quỳ xuống nhưng bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy khả năng của Tiêu Thiên Sinh, một chưởng có thể đánh vỡ một con sư tử đá, có thể nói là vô cùng kinh khủng.

Một chưởng ban nãy trực tiếp đánh cho khu vực đình Bảo Vân nứt ra rất nhiều.

Lúc này một chưởng vừa truyền ra, dường như bọn họ có thể nhìn thấy chân phải của Lâm Bình bị phế ngay tại chỗ, thậm chỉ còn là cảnh tượng bị một chưởng của Tiêu Thiên Sinh cắt đứt luôn.

Trước đây không biết võ. Bây giờ nhờ lôi kéo quan hệ mà mời được Tiêu Thiên Sinh của phái Bát Quái về đây ra tay giúp đỡ. Mặc dù Đường Thanh Tâm vẫn không hiểu về võ như trước nhưng cũng đã biết võ đạo, biết đến xã hội hiện nay còn tồn tại sức mạnh không phải của con người như vậy.

Theo như lời Tiêu Thiên Sinh nói thì con đường võ đạo vô cùng nguy nan, chồng chất khó khăn. Ông ta tu luyện khổ sở hơn bốn mươi năm mới có được thực lực như bây giờ.

Còn Lâm Bình mới bao nhiêu tuổi? Chẳng qua chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Hơn nữa Đường Thanh Tâm rất chắc chân năm năm trước Lâm Bình tuyệt đối không biết võ.

Vì vậy nên Lâm Bình luyện võ nhiều lắm cũng chỉ có thời gian năm năm, tuyệt đối không thể mạnh hơn Tiêu Thiên Sinh được. Ngay lúc này, Đường Thanh Tâm lại tràn đầy tự tin, đối mặt với một chưởng này của Tiêu Thiên Sinh, chắc hẳn Lâm Bình khó có thể tránh được. Tuy nhiên, trong mắt Tiêu Thiên Sinh thì Lâm Bình thật sự hoàn toàn không thể tránh được.

Bởi vì nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh.

Từ lúc Tiêu Thiên Sinh ra tay cho đến khi một chưởng đánh đến chân phải của Lâm Bình chẳng qua chỉ là chuyện như ánh chớp tia lửa thôi.

Thế mà giây tiếp theo... "Keng"

Bỗng nhiên một âm thanh giống như tiếng chùa miếu gõ chuông Phật vang lên bốn phương. Một đám người Đường Thanh Tâm chấn động, trong đầu xuất hiện tiếng ù ù tai, hơi choáng váng đầu, hoa mắt.

Thật lợi hại!

Trong đầu Đường Thanh Tâm chỉ có một suy nghĩ như vậy.

Xã hội hiện đại, một người làm sao có thể tồn tại loại sức mạnh lớn như vậy. Đường Thanh Tâm nghĩ không thông, cũng không thể hiểu rõ nhưng chỉ cần có thể đạt được hiệu quả thì tất cả đều không có vấn đề gì cả.

Chờ đến khi tiếng kêu trong tai Đường Thanh Tâm dần dần thu hồi lại, cô ta mới ngẩng đầu, trên mặt mang theo niềm vui nhìn về đình Bảo Vân. Cô ta phải xem xem rất cuộc bây giờ Lâm Bình đang trong tình trạng thê thảm như thế nào.

Thậm chí trong giây phút ngẩng đầu lên kia trong lòng Đường Thanh Tâm còn lóe lên một tia phức tạp, hôm nay Lâm Bình phải chết trong tay cô ta rồi sao?

Đúng...

Suy nghĩ phức tạp kia của Đường Thanh Tâm còn chưa hoàn toàn dâng lên thì đã nhìn thấy một màn trước mắt, cô ta hoàn toàn sững sờ.

Cảnh tượng ở giữa đình Bảo Vân hoàn toàn không giống những gì cô ta tưởng tượng. Mà bây giờ Lâm Bình vẫn vững vàng không lung lay đứng ở chỗ cũ, trên mặt mang theo ý cười như cười như không, còn ông Sinh thì vẫn quỳ trước mặt Lâm Bình như cũ.

Chỉ là lúc này Tiêu Thiên Sinh đã ngẩng đầu, hoảng sợ gần chết, giọng nói hơi run run: "Đây... chuyện này làm sao có thể chứ?"

Một chưởng chứa đựng nội lực hơn bốn mươi năm tu luyện của ông ta vừa rồi, ông ta tự tin một chưởng đó có thể tạo thành thương tích nghiêm trọng cho người có nội lực đỉnh cao. Thế nhưng rơi vào chân Lâm Bình thì ông ta lại cảm thấy một chưởng vừa rồi giống như đánh vào một cái chuông lớn làm từ sắt thép nguyên chất đổ bê tông vậy. Không những không tạo thành bất cứ thương tích nào cho Lâm Bình mà còn phản chấn ngược lại vào toàn bộ bàn tay của ông ta, thậm chí cả cánh tay cũng tê dại, phát run, đau đớn. Đồng thời xương bàn tay phải của ông ta cũng trực tiếp vỡ vụn.

Có thể nói là dưới một chưởng không những không gây ra bất cứ vết thương nào cho Lâm Bình mà ngược lại còn khiến tay phải ông ta gần như phế bỏ, trong thời gian ngắn không thể dùng hết sức nội lực được. "Cậu... cậu là tôn sư?"

Vẻ kinh hãi trong đôi mắt Tiêu Thiên Sinh càng đậm hơn.

Nếu như Lâm Bình không phải tôn sư thì tuyệt đối không thể bình yên vô sự dưới một chưởng của ông ta, hơn nữa còn phản chấn ngược lại, gây ra thương tích không nhỏ cho ông ta.

Người luyện võ có nội lực đỉnh cao mà ông ta còn có thể bẻ gãy cổ tay của đối phương đấu một trận. Nhưng nếu là tôn sư siêu phàm... giống như sư huynh Mạc Dương Phong của ông ta, thuộc về cảnh giới truyền kỳ mà ông ta khát vọng nhưng không thể cầu được kia.

Tiêu Thiên Sinh nuốt một ngụm nước bọt, không dám tưởng tượng.

Đối phương thực sự chỉ cần một chưởng là có thể đập chết ông ta. "Tôn sư à?" Lâm Bình nhàn nhạt nói: "Bây giờ xem là vậy đi..."

Anh không phải tôn sư nhưng trước mắt quả thực chỉ có thể phát huy sức mạnh của tôn sư. Tạm thời tự hạ thấp mình coi như là một tôn sư siêu phàm đi.

Nghe thấy Lâm Bình thừa nhận, đột nhiên Tiêu Thiên Sinh sắc mặt như tro tàn. Vậy mà trước mặt ông ta lại là tồn sư, ông ta lại đắc tội với một tôn sư, ra tay với tôn sư.

Còn là một tôn sư trẻ tuổi như vậy.

Mặc dù không biết trong giới võ đạo xuất hiện một tôn sư siêu phàm trẻ tuổi như vậy từ lúc nào, ông ta chưa từng nghe thấy danh hiệu của anh. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Tiêu Thiên Sinh làm gì dám có nửa điểm nghi ngờ. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện t*ại tamlinh247.org

Đột nhiên Tiêu Thiên Sinh nuốt nước bọt, cả người căng thẳng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh. "Tiền bối, Môn chủ Phái Bát Quái Mạc Dương Phong chính là sư huynh của tôi, cũng là một tôn sư siêu phàm giống như tiền bối. Tiền bối, có thể nể mặt sư huynh tôi tha tha cho tôi một lần... Tiêu Thiên Sinh run rẩy nói, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Chỉ có thể mang đại danh của sư huynh ra, hy vọng đối phương có thể kiêng nể một chút. "Tôi từng nói cho dù là sư huynh của ông Mạc Dương Phong đến trước mặt tôi thì cũng không dám làm càn, dù chỉ một chút."

Lâm Bình cúi đầu nhìn Tiêu Thiên Sinh vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, nhàn nhạt nói. "Tôi, tại sao phải nể mặt ông ta? Ông ta có mặt mũi lớn đến thế à?"

Tiêu Thiên Sinh nghe xong thì cả người phát run.

Nếu nói là trước đây Tiêu Thiên Sinh còn cảm thấy Lâm Bình là "mồm còn hội sữa, phát ngôn bừa bãi" nhưng bây giờ lại nghe thấy câu nói này ông ta cũng không dám nghi ngờ tính chân thực nữa.

Lâm Bình tuổi còn trẻ mà đã là tôn sư, mặc dù sư huynh của ông ta tư chất tự nhiên nổi bật nhưng cũng phải sau bốn mươi tuổi mới đột phá đến sự tôn siêu phàm. Nếu nói về khả năng tiềm tàng thì Lâm Bình còn có thể không đặt sư huynh ông ta vào trong mắt. "Cầu xin tiền bối, tha cho tôi một mạng"

Lúc này, Tiêu Thiên Sinh không dám có một chút kiêu căng nào.

Vốn dĩ ông ta đang quỳ dưới đất thì đột nhiên lại bắt đầu khẩu đầu về phía Lâm Bình cầu xin tha mạng, không dám biểu hiện bất cứ suy nghĩ gì. Trán đập lên trên nền đất, đập lên tiếng kêu bang bang.

Không phải người trong võ đạo thì không thể hiểu được sự kinh khủng của sư tôn, nhưng buồn cười là trước kia ông ta lại khoe khoang năng lực trước mặt một vị sư tồn. Cái gì mà một bước nhảy mười mét, đáp nước mà đi. Trong mắt sư tôn, đồ vô dụng như ông ta chẳng là cái thá gì cả.

Thực sự đạt đến cảnh giới sư tôn, nội lực phóng ra ngoài, hóa thành chân nguyên đều có thể bay vút lên trong thời gian ngắn. Chút thủ đoạn này của ông ta có thể xem là gì chứ? "Tôi không giết ông không phải là tôi nhận từ nương tay mà là giữ lại người luyện võ có nội lực như ông, sau này còn có tác dụng."

Chính vào lúc Tiêu Thiên Sinh khẩu đầu xin tha, trong lòng thấp thỏm không yên thì đột nhiên Lâm Bình nói một câu mà Tiểu Thiên Sinh không hiểu cho lắm. Mặc dù không hiểu câu nói đằng sau là ý gì nhưng câu nói "Tôi không giết ông" ở phía trước thì Tiêu Thiên Sinh nghe rất rõ ràng.

Đột nhiên trái tim đang treo lơ lửng của Tiêu Thiên Sinh cũng trở về được. "Cảm tạ ân huệ tiền bối không giết!" "Cảm tạ ân huệ tiền bối không giết"

Con đường võ đạo, người thành công thì lên tiên, nếu Lâm Bình và ông ta đã không có bất cứ quan hệ nào trong bối phận thì sự tồn ở đây chính là cao nhận tiền bối.

Bỗng nhiên Tiêu Thiên Sinh lại liên tấp khẩu đầu, không dám qua loa một chút nào. "Mặc dù không giết ông nhưng nếu đã mạo phạm đến tôi thì đương nhiên phải trách phạt" Lâm Bình nhàn nhạt nói. "Nên như vậy, nên như vậy." Tiêu Thiên Sinh lau mồ hôi lạnh trên trán.

Không thể sỉ nhục sư tôn được, đây là luật sắt trong giới võ đạo. Ông ta mạo phạm Lâm Bình, còn có thể giữ lại một mạng đã là may mắn rồi.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc chấn động của người xung quanh, Tiêu Thiên Sinh vừa khẩu đầu xin tha trực tiếp bay lên, đâm gãy một cây cột chống đỡ đình Bảo Vân, khiến cho cả cái đình nghiêng sang một bên. Mà Tiêu Thiên Sinh đạp nước mà đi trước đó lần này vô cùng chất vật ngã xuống nước hồ, văng lên một đống bọt nước, ướt như chuột lột.

Một màn này lại một lần nữa khiến tất cả mọi người sợ đến ngày người. Đường Thanh Tâm trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này, không thể tin nổi. "Đường Thanh Tâm, thế này vẫn còn chưa đủ đâu."

Lúc này giọng nói của Lâm Bình vang lên một lần nữa. Anh nhìn Đường Thanh Tâm, ánh mắt nghiền ngầm, trên mặt như cười như không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK