Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tô Phi Tuyết!” Tô Uyên nghiến răng. “Mẹ

Tô Phi Tuyết hơi hoảng sợ thu người vào lòng Lâm Bình, nhìn Tô Uyên bằng ánh mắt nhút nhát.

Sắc mặt Tô Uyên lại chợt thay đổi.

Lâm Bình cũng lúng túng. “Phi...

Lâm Bình định nói, có điều, chính vào lúc Lâm Bình hé môi, đã bị Tô Uyên lạnh lùng ngắt lời. “Anh im miệng!”

Tô Uyên lạnh lùng quát.

Lâm Bình phút chốc không nói gì nữa.

Chuyện này nếu bị những người biết Lâm Thanh Sơn nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa sợ đến mức ngây ngốc.

Ai lại dám quát Lâm Thanh Sơn như thế kia chứ? Người này có còn là Lâm Thanh Sơn lãnh khốc tuyệt tình nữa không vậy?

Có còn là Lâm Thanh Sơn, người không tồn một chút sức lực, thì đã khử tên Trần Tần Long một Tông Sư võ đạo không?

Đây rõ ràng chính là một anh chồng sợ vợ “Mẹ, con biết lỗi rồi, sau này con không dám nữa, tối nay con kể chuyện cho mẹ nghe, con dỗ dành để mẹ vui, mẹ đừng giận nữa được không?"

Đôi mắt xinh đẹp y hệt Tô Uyên của Tô Phi Tuyết lén nhìn Tô Uyên, cô bé nhỏ giọng. Thấy dáng vẻ này của Tô Phi Tuyết, dường như Tô

Uyên không giận nổi nữa. “Phi Tuyết, theo mẹ về nhà nào.

Nói xong, Tô Uyên định bể Tô Phi Tuyết ra khỏi vòng tay của Lâm Bình, sau đó đưa bé về cùng mình. “Mẹ, nhưng con vẫn muốn chơi trò bay thật cao... “Lúc nãy cha có nói phải về, để mẹ không lo lắng. “Nhưng con chơi chưa đủ. Tô Phi Tuyết nói bằng giọng đáng thương.

Chớp chớp đôi mắt làm nũng!

Lúc này, Lâm Bình vẫn im lặng. “Con còn định chơi bao lâu nữa?”

Tô Uyên trừng Tô Phi Tuyết, cô có thể nói lời lạnh nhạt với Lâm Bình, nhưng với Tô Phi Tuyết, cô vẫn mềm lòng. “Nửa giờ có được không mẹ?”

Tô Phi Tuyết nhỏ giọng hỏi cô "Mười phút!”

Tô Uyên đưa ra câu trả lời. “Cảm ơn mẹ...

Sau đó Tô Phi Tuyết hào hứng bật cười. “Cha ơi, con muốn chơi nữa, con muốn chơi nữa, nhanh lên nhanh lên, sắp mười phút rồi."

Tô Phi Tuyết quay đầu nhìn Lâm Bình, nói bằng giọng kích động.

Lâm Bình đáp.

Lần này anh không ôm Tô Phi Tuyết vào lòng, mà đặt trên đôi vai, để Tô Phi Tuyết ngồi trên cổ của mình. “Tôi đảm bảo Phi Tuyết sẽ không sao, cũng sẽ không bị bệnh

Sau cùng, Lâm Bình để lại cho Tô Uyên một câu đảm báo.

Rồi anh đưa Tô Phi Tuyết bay lên giữa không trung.

Anh bắt đầu nhảy từ chỗ này đến chỗ khác trên nóc biệt thự nhà họ Tô. khiến cho Tô Phi Tuyết bật cười như tiếng chuông ngân.

Tiếng động tạo ra từ Lâm Bình và Tô Phi Tuyết đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của người nhà họ Tô. khiến cho những người của nhà họ Tô từng nghe kể trận đấu ở núi Ngũ Hành, từng nghe kể Lâm Bình có thể bước đi giữa không trung nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, bỗng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đồng thời, vẻ mặt của họ cũng vô cùng ngưỡng mộ. Thậm chí có nhiều đứa trẻ khác của nhà họ Tô, cũng tranh nhau đòi bay thật cao.

Nhưng Lâm Bình không phải người hay làm việc thiện. Dĩ nhiên anh không thể thỏa mãn mong ước của bọn trẻ.

Niềm vui và niềm hạnh phúc này, là thuộc về một mình con gái anh: Tô Phi Tuyết.

Trong nhà họ Tô.

Tô Bảo Ngọc và Chu Kim Thanh thấy Lâm Bình dẫn theo Tô Phi Tuyết, cảnh tượng vui vẻ đó khiến ánh mắt của họ không kìm được mà hiện lên sự đố kỵ. “Mẹ à, loại người hèn hạ như Tô Uyên đó, rốt cuộc sao lại may mắn như vậy chứ?” “Tại sao lúc nhà họ Lý đề nghị kết thông gia lại muốn chọn cô ta, kết quả là chuyện hôn sự của nhà họ Lý đã bị hủy, nhưng lại xuất hiện Lâm Bình, người khiến nhà họ Lý phải lùi bước cúi đầu... “Con không cam lòng, con không phục!” “Con có điểm gì tệ hơn Tô Uyên chứ, tại sao những chuyện tốt thế này lại không xảy ra với con... Vẻ mặt Tô Bảo Ngọc tràn đầy sự đố kỵ, cô ta nghiến răng nghiến lợi. “Bảo Ngọc, con đừng nói Tô Uyên hèn hạ nữa, bây giờ đang có Lâm Bình ở đây, người ta bảo mẹ vinh hiển nhờ con, dù là ông nội con, về chuyện liên quan đến Tô Uyên, cũng phải xem sắc mặt của Tô Uyên đấy. “Chúng ta nói thầm trong lòng là được, nhưng con mà còn nói ra nữa, nếu bị ông nội con biết được, thậm chí là Lâm Bình biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại* tamlinh247.org

Chu Kim Thanh vội vàng nhắc nhở.

Hiện tại Tô Bảo Ngọc đang bị cấm túc, nếu còn gây sự vì Tô Uyên, Chu Kim Thanh chắc chắn rằng cụ nhà là Tô Thái Trọng sẽ nghiêm khắc xử phạt Tô Bảo Ngọc lần nữa.

Sự ganh ghét trên gương mặt của Tô Bảo Ngọc, càng thêm nồng đậm hơn. “Mẹ, hiện tại có phải ông nội định giao tập đoàn Tô Cường của chúng ta cho phía bác hại không?”

Tô Bảo Ngọc bỗng hỏi. “Mẹ cũng không rõ, nhưng mấy ngày gần đây vẻ mặt cha con có chút lo âu.

Chu Kim Thanh thở dài.

Với mối quan hệ của Tô Uyên và Lâm Bình, ông cụ rất có thể sẽ giao tập đoàn Tô Cường cho cha vợ của Lâm Bình là Tô Hùng Cường.

Mặc dù hiện tại Tô Uyên tỏ thái độ lạnh nhạt lại kiên quyết với Lâm Bình.

Nhưng chưa chắc sau này sẽ luôn như vậy.

Dù cả đời này Tô Uyên không đón nhận Lâm Bình, nhưng có Tô Phi Tuyết, thì mối quan hệ giữa nhà Tô Uyên và Lâm Bình sẽ không cắt đứt được.

Tô Bảo Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Chu Kim

Thanh. “Mẹ, Tô Uyên có thể hình thành mối quan hệ với Lâm Bình, chẳng qua chỉ vì sự cố năm năm trước.

Chuyện năm năm trước của Tô Uyên và Lâm Bình, về cơ bản nhà họ Tô đã biết rõ.

Tô Bảo Ngọc đương nhiên cũng không ngoại lệ. “Con nghĩ Lâm Bình chưa chắc đã thật sự có tình cảm gì với Tô Uyên, chỉ bởi vì sau chuyện đó, Lâm Bình cảm thấy tội lỗi với Tô Uyên, cộng thêm việc Tô Uyên sinh cho Lâm Bình một đứa con gái, mà Lâm Bình lại là một người đàn ông có trách nhiệm, vì vậy mới không thể bỏ rơi hai mẹ con Tô Uyên thôi.

Tô Bảo Ngọc nghiến răng nói. “Bảo Ngọc, ý của con là ?"

Chu Kim Thanh chợt giật mình. “Mẹ, cũng giống như mẹ nói, mẹ vinh hiển nhờ con “Tố Uyên sinh cho Lâm Bình một đứa con gái, vậy... nếu con cũng phát sinh quan hệ với Lâm Bình, mẹ nghĩ xem, kiểu đàn ông có trách nhiệm như Lâm Bình, anh ấy sẽ mặc kệ con sao?” “Thậm chí, nếu con sinh được cho anh ấy một đứa con trai thì sẽ thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK