Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 404: Thành công

Theo quan điểm của Trần Mạng Hữu, Lâm Thanh Sơn ở dưới kiếm của anh ta, mặc dù sẽ không chết, bởi vốn dĩ anh ta không có ý định giết Lâm Thanh Sơn.

Nhưng dù thế nào, Lâm Thanh Sơn lúc này hắn đã bị thương nặng, không còn sức chiến đấu nữa mới phải, tại sao lại thế này...?

Trần Mạng Hữu không có thời gian để tiếp tục nghĩ nữa.

Trong khoảnh khắc, thanh kiếm của anh lại đi từ dưới lên trên, cắt ra theo đường chéo, tạo ra một đường sáng chói mắt.

Hòn đảo đá ngầm bên dưới Trần Mạng Hữu trực tiếp bị cắt làm đôi ngay khi kiếm quang của anh lướt qua nó.

Nhưng chiến quyền của Lâm Thanh Sơn đã bị anh ta chặn lại và bắn phá bằng kiếm quang phía trên.

Chỉ trong nháy mắt, hai người lại đánh qua ba chiều. Sau ba chiêu, Lâm Thanh Sơn lại bị Trần Mạng Hữu hất rơi xuống đất, trực tiếp đập vỡ một mảnh đảo đá ngầm đã bị tách thành nhiều mảnh.

Đúng như mọi người nghĩ, sau hai lần bị đánh bay đi liên tiếp, Lâm Thanh Sơn lúc này cũng bị thương nặng. Thế nhưng, Lâm Thanh Sơn lại bay lên không trung, trên cả mặt và hai tay đều có vết máu, quần áo của anh cũng không còn gọn gàng như trước.

Nhưng rõ ràng Lâm Thanh Sơn vẫn còn sức chiến đấu. "Làm sao có thể như vậy?"

Tất cả cao thủ cảnh giới Hóa Cảnh đều chấn động. Điều này là hoàn toàn không hợp lý.

Thần Cảnh là bất khả chiến bại, đây không phải chỉ nói suông.

Bọn họ đều tận mắt chứng kiến sức mạnh mà Trần Mạng Hữu thể hiện khi bước chân vào Thần Cảnh.

Lúc này, nếu Trần Mạng Hữu muốn giết hết các Hóa

Cảnh tông sư thì hầu như không ai có thể trốn thoát. Nhưng Lâm Thanh Sơn, làm sao anh ta có thể còn sống được? Trần Mạng Hữu cũng kinh hoàng. "Lâm Thanh Sơn, ngươi đi quá xa so với ta mong đợi rồi, nhưng Thần Cảnh và Hóa Cảnh tuy chỉ cách nhau một lằn ranh, lại là thứ quyết định tất cả. Cho bên bất kể người dùng cách gì, cũng vô ích thôi."

Trần Mạng Hữu hừ lạnh.

Lâm Thanh Sơn cố gắng ép mình đứng dậy, anh đã bị một kiếm chém qua.

Sau nhiều lần Lâm Thanh Sơn bị đánh bay xuống đập vào, và trong vòng chưa đầy một phút, toàn bộ đảo đá ngầm gần như bị phá hủy.

Về phần Lâm Thanh Sơn, nhiều nơi trên người anh đã bê bết máu, trông rất tàn tại.

Tuy nhiên, càng như vậy, Lâm Thanh Sơn càng chiến đấu càng hãng. rong hư không, năng lượng cường đại và kiếm lực không ngừng bắn ra từ hai phía. "Mẹ kiếp, Lâm Thanh Sơn làm sao vậy?"

Về phía nhà họ Trần, Trần Đình Vũ không khỏi phẫn nộ mắng một câu.

Trong khi Trần Đình Vũ mắng mỏ, Lâm Thanh Sơn đã bay trở lại và đứng đối diện với Trần Mạng Hữu.

Lúc này Lâm Thanh Sơn dù đã có thần khí bảo vệ, trên quần áo vẫn bị cắt ra vô số khe hở, thấm đẫm máu.

Quần áo rách nát, khỏe môi chảy máu, từ tàn tạ cũng không đủ để diễn tả lúc này.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Sơn bị thương nặng như thế kể từ khi anh tự mình thoái ẩn. "An Tuyền, hay là chúng ta thuyết phục Lâm Bình dừng cuộc chiến, ngươi xem anh ấy đã đổ rất nhiều máu, nếu như tiếp tục đánh, anh sẽ có thể chết đó!"

Ở bên phía nhà họ Lâm, Đinh Hân Vi nắm chặt góc áo của Lâm An Tuyền, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, sốt ruột nói. Lâm An Tuyền cắn chặt môi.

Mặc dù cô và Lâm Bình đã quen nhau từ rất lâu.

Nhưng như những người khác đã nói, Lâm Bình và cô là bạn bè bình thường, cũng có thể coi cô là hồng nhan tri kỷ, cũng không thể nói cô thích Lâm Bình, nhưng trải qua một thời gian dài bên nhau như vậy, cảm giác của cô với Lâm Bình vẫn có chút khác biệt.

Chỉ là, dù Lâm An Tuyền cũng lo lắng cho Lâm Bình nhưng so với Đinh Hân Vi, cô rõ ràng lý trí hơn.

Lâm An Tuyền lắc đầu, cần mỗi rồi mới mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Thuyết phục cũng vô ích, huống hồ anh chưa chắc đã nghe chúng ta nói, bản tính của anh ấy, nhất định sẽ không nhận thua." “An Tuyền nói đúng. Lâm Bình là chiến thần của đất Việt. Anh có tự tôn của mình, làm sao có thể nhận thua được......

Lâm Uy Viễn dừng lại.

Vì Trần Mạng Hữu đã bước vào cảnh giới Thần cảnh, ông không thể gọi trực tiếp tên họ của Trần Mạng Hữu được nữa.

Lâm Uy Viễn mới quay sang nói: “Nếu thật sự phải thua dưới tay Trần tiền bối, chắc canh chỉ xảy ra khi Lâm Thanh Sơn không còn sức lực chiến đấu nữa,chứ không phải nó tự mình nhận thua.'

Lâm Uy Viễn thở dài.

Ngay sau đó, hai mắt Lâm Uy Viễn bỗng nhiên hơi nheo lại.

Chiến đấu cho đến bây giờ, kể cả Trần Mạng Hữu đã bước vào Thần Cảnh, vậy mà anh ta vẫn không thể lập tức đánh bại Lâm Thanh Sơn.

Lẽ nào, Lâm Thanh Sơn chưa chắc sẽ thua?

Bản thân đột phá Thần Cảnh, nhưng trước mặt Lâm Thanh Sơn, cho dù nhiều lần đánh bay ra, chỉ có thể tiếp tục không ngừng khiến anh bị thương, càng lúc càng nặng, những hồi lâu sau, Trần Mạng Hữu vẫn chưa thể thắng được Lâm Thanh Sơn.

Trần Mạng Hữu rất tức giận, rõ ràng với thực lực Thần Cảnh của anh, theo lý mà nói, chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bại Lâm Thanh Sơn rồi.

Cho nên, dù hôm nay Trần Mạng Hữu có thắng đi chăng nữa, cũng rất mất mặt. "Trường Sinh Kiếm, kiểm phá trường sinh! Trảm!" Cập nhật nhanh n*hất trên tamlinh247.org

Trần Mạng Hữu hét lớn, sức mạnh của Thần Cảnh đạt đến đỉnh điểm.

Anh dồn tất cả sức mạnh của mình vào một đòn này, giao vào thanh Trường Sinh kiếm.

Anh muốn dùng sức mạnh nhất của mình, đánh vào Lâm Thanh Sơn bất kể Lâm Thanh Sơn có đỡ được hay không, hay sẽ trực tiếp chết ngay dưới kiếm của anh.

Lúc này trong đầu Trần Mạng Hữu chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải đánh bại hoàn toàn Lâm Thanh Sơn trong một chiêu này.

Cũng với thanh kiếm của Trần Mạng Hữu vung lên, một năng lượng kiếm khí mạnh mẽ không giống như "nước trên cao đổ xuống ba ngàn thước" như trước.

Mà chỉ một lần, ngưng tụ đến cực điểm, nhìn không có vẻ gì uy lực, nhưng thực lực so với tổng hợp các chiêu trước, còn có năng lực hủy thiên diệt địa hơn.

Đòn này đánh ra một cách đột ngột, như Trần Mạng

Hữu đã nói: Kiểm phá trường sinh! Ai chạm vào sẽ phải chết!

Thế nhưng, ngay khi Trần Mạng Hữu đánh ra chiều này, khuôn mặt Lâm Thanh Sơn cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Anh than thở một câu: "Thân thể của Thần, cuối cùng cũng thành công rồi!"

Rốt cuộc anh luyện võ chỉ có năm năm, tính ra năm nay cũng chỉ cần sáu năm. Lúc ban đầu, anh đột phá Hóa Cảnh, tiến vào Thần Cảnh, thời gian ở Thần Cảnh cũng không lâu.

Chỉ mất vài tháng, sau đó vào trận chiến ở Côn Lôn, anh giết chết một số đối thủ Thần Cảnh, thì chính mình cũng bị hạ cảnh giới xuống. Hôm nay, khi anh tới khiêu chiến với Trần Mạng Hữu, anh cũng biết rằng hôm nay Trần Mạng Hữu cuối cùng cũng sẽ bước vào Thần Cảnh.

Trần Mạng Hữu vừa mới đột phá tiến vào Thần Cảnh, cảnh giới của ông ta cũng không ổn định, thậm chí có thể nói Trần Mạng Hữu hiện tại chỉ là thần cảnh treo lơ lửng. Mà đó là một viên đá mài tuyệt vời đối với Lâm Thanh

Sơn.

Dù có là sức mạnh của Thần Cảnh nhưng cũng không thể nào nghiền nát anh chỉ bằng một chiêu được, bởi dù đã bị hạ cảnh giới nhưng sức bền cơ thể của anh là vật chất, vẫn vô cùng ổn định.

Vào lúc này, với sự trợ giúp của sức mạnh của Trần

Mạng Hữu, cuối cùng anh đã thành công trong việc rèn luyện thân thể Thần của mình!

Thở dài một hơi, đối mặt với một kiếm mạnh chưa từng có của Trần Mạng Hữu, nụ cười hiện ra trên khỏe miệng Lâm Thanh Sơn.

Đưa một tay ra, Lâm Thanh Sơn trực tiếp đón lấy một kiếm này trước ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người. Không chút thương tổn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK