Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 214: Lâm Bình, cậu mau nói xin lỗi đi

Mặc dù Trịnh Khanh Kiều không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp nhưng tuyệt đối là phụ nữ có dáng người tốt nhất.

Cho dù không hề ăn mặc hở hang nhưng chỉ cần thông qua đường cong phập phồng trên cơ thể, vòng eo thon gọn, đôi chân dài thẳng tắp với tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ cũng đủ khiến cho Phan Thiên Hành động lòng không thôi.

Huống chi, nhà của Trịnh Khanh Kiều còn có tiền, tài sản đều hơn hẳn nhà bọn họ.

Nói tóm lại, mọi thứ đều khiến Phan Thiên Hành thèm đến nhỏ dãi.

Bây giờ anh ta có sự bất mãn với Lâm Bình, dường như phần lớn đều bắt nguồn từ việc anh qua lại quá thân thiết với Trịnh Khanh Kiều.

Tuy nhiên, đối diện với cánh tay đang đưa ra của Phan Thiên Hành, Trịnh Khanh Kiều lại không hề lễ phép giơ tay ra mà ngược lại cô ấy bắt chước Phan Huy Vũ, ôm quyền nói: “Tôi là Trịnh Khanh Kiều.

Trong giọng nói cũng có chút ý muốn từ chối, khiến người khác cách xa vạn dặm.

Ngay lập tức, trên mặt Phan Thiên Hành lộ ra chút lúng túng. Trong mắt thoáng qua một chút âm u, thế nhưng cũng chỉ có thể ôm quyền đáp lại.

Thấy vậy, một cô gái lớn hơn Trịnh Khanh Kiều ngồi bên cạnh bèn bất mãn nói: “Thanh Kiều, tại sao cô lại không hiểu chuyện như vậy chứ?”

Năm nay nhà họ Trịnh bọn họ tranh đoạt ruộng thuốc còn phải dựa vào cha con Phan Thiên Hành đấy, thế nhưng Trịnh Khanh Kiều lại không hề nể mặt Phan Thiên Hành, vậy chẳng phải đã đắc tội với đối phương rồi sao?

Trịnh Khanh Kiều liếc nhìn người phụ nữ kia, cũng không hề phản ứng lại cô ta.

Lập tức, sắc mặt cô gái kia càng thêm khó coi hơn. “Được rồi, Hiểu Vân, em bớt tranh cãi lại đi.”

Mặc dù Trịnh Nguyên Đán cũng có chút bất mãn với biểu hiện của Trịnh Khanh Kiều nhưng mà dù sao cô ấy cũng là em gái họ của mình, âm thầm phê bình vào câu là được rồi, không nên nói thẳng ra trong trường hợp này. Hơn nữa, trên bàn cơm mà cô ta lại phê bình Trịnh Khanh Kiều thẳng thắn trước mặt Phan Thiên Hành và Lâm Bình như vậy, không hề nể mặt Trịnh Khanh Kiều, vậy thì cô ấy để ý đến cô ta mới lạ đó.

Trịnh Hiểu Vân cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ở nhà họ Trịnh, so với cô ta thì Trịnh Khanh Kiều được cưng chiều hơn rất nhiều. Cho dù về vóc dáng hay tướng mạo thì cô ta cũng kém hơn, vì thế ngay từ nhỏ trong lòng Trịnh Hiểu Vân đã có chút bất mãn, luôn luôn đối nghịch với Trịnh Khanh Kiều, “Hôm nay chúng tôi may mắn được tiếp đón ba anh em Thiên Hành, Lâm Bình và Diệp Thành. Nếu đã có thể ngồi chung một bàn, vậy tức là có duyên phận rồi, vì thế chúng ta cùng nhau cụng một ly đi.”

Lúc này, Trịnh Nguyên Đán lập tức bưng lấy ly rượu trước mặt lên rồi nói. Anh ấy muốn hóa giải bầu không khí lúng túng vừa rồi một lần nữa, hòa hoãn lại quan hệ đối bên. “Uống rượu thì được nhưng mà không phải ai cũng đều có tư cách uống rượu với tôi. Anh Đản, nếu như anh muốn cùng nhau kính tôi và tên nhóc kia thì thôi đi.”

Thế nhưng, lúc này Phan Thiên Hành lại lạnh nhạt nói. Vừa dứt lời, Trịnh Nguyên Đán đang giơ ly rượu trong tay lên cũng vô cùng lúng túng. “Đương nhiên, thuở nhỏ tôi đã là người tập võ rồi, vô cùng kính phục những người tài giỏi. Chẳng phải Thanh Kiều đã nói đó là bạn học gì đó của cô ấy, là người do cô ấy mời đến để trợ giúp sao? Nếu như bạn học gì đó của Thanh Kiều có thể đánh thắng tôi thì tôi sẽ lập tức kính phục “Đừng nói uống rượu với nhau, ngay cả bảo tôi rót rượu và mời rượu cậu ta thì cũng không thành vấn đề” Lúc này, Phan Thiên Hành lại bổ sung nói, khóe miệng cong lên nụ cười dữ tợn. Nếu như Lâm Bình dám đồng ý thi đấu với anh ta một trận thì anh ta sẽ đánh anh một lần cho ra trò.

Lời này của Phan Thiên Hành vừa nói ra thì Trịnh Hiểu Vân đã lập tức mở miệng nói: “Đúng vậy, chẳng phải Thanh Kiều đã nói rằng mới bạn học Lâm Bình đến giúp đỡ sao? Vậy chắc chắn Lâm Bình cũng là người luyện võ rồi, không phải giữa hai người thì ai mạnh hơn nhỉ?"

Nói xong, Trịnh Hiểu Vân lại nhìn về phía Trịnh Khanh Kiều tỏ vẻ nghiền ngẫm, sau đó lại nhìn sang Lâm Bình.

Hiển nhiên, cô ta cũng không cảm thấy Lâm Bình thật sự là người luyện võ

Chỉ nhìn dáng người thì cũng biết, mặc dù dáng người Lâm Bình rất cao nhưng không hề có loại tráng kiện, cơ bắp tràn đầy như Phan Thiên Hành.

Huống chi, da thịt Lâm Bình lại trắng nõn, vừa nhìn đã biết không phải là người chịu khổ vì luyện võ, giống như chỉ biết khoa tay múa chân một chút mà thôi. Trịnh Hiểu Vân cảm thấy có lẽ chỉ cần dùng một chiêu thì Phan Thiên Hành đã hoàn toàn có thể đánh ngã Lâm Bình rồi.

Nghĩ đến đây, cô ta rất hy vọng Trịnh Khanh Kiều sẽ bị mất mặt nên lập tức châm ngòi nổi lửa. Sau khi Trịnh Hiểu Vân nói xong thì một vài người trẻ tuổi của nhà họ Trịnh lại mở miệng phụ họa thêm.

Bọn họ chưa chắc có ác ý gì nhưng hiển nhiên cũng hy vọng có thể nhìn thấy một cuộc đấu võ để tăng thêm chút vui thích cho bản thân.

Lúc này, ngay cả Trịnh Nguyên Đán cũng không ngăn cản nữa.

Dù sao thì Trịnh Khanh Kiều cũng đã nói Lâm Bình không chỉ là bạn học thời phổ thông mà còn là người cô ấy mời về để giúp đỡ cho nhà họ Trịnh, vì thế suýt chút nữa đã đắc tội với thầy Phan Huy Vũ. Nếu như bạn học của Trịnh Khanh Kiều có khả năng thì tỷ thí một chút cũng không sao. “Muốn ăn cơm thì ăn cơm đi, muốn uống rượu thì uống rượu đi, thi đấu gì chứ?”

Trịnh Khanh Kiều lạnh giọng nói.

Thực lực của Lâm Bình, Trịnh Khanh Kiều vô cùng tin tưởng, cô ấy sợ rằng Lâm Bình sẽ dùng một cước để đạp chết Phan Thiên Hành đấy.

Dù sao thì Trần Tấn Long là người tài giỏi như vậy mà từ đầu tới cuối đều không hề đụng vào được một sợi tóc của Lâm Bình, anh chỉ dùng chân đã có thể đá chết đối phương. Loại người không biết trời cao đất dày như Phan Thiên Hành mà cũng dám khiêu khích anh sao?

Lúc này, Trịnh Khanh Kiều đã thật sự tức giận đến cực điểm nhưng đồng thời cũng sợ Lâm Bình bị khiêu khích nhiều lần như vậy sẽ thật sự nổi giận.

Tuy nhiên mọi người chỉ cho rằng lời này của Trịnh

Khanh Kiều là để bảo vệ Lâm Bình, cho Lâm Bình một bậc thang để bước xuống mà thôi. “Hừ, có phải cô lo lắng Lâm Bình không đánh lại không? Vậy mà cô còn ở đó nói khoác rằng Lâm Bình là người cô mời về để trợ giúp nữa. Nếu như thật sự tin tưởng lời cô nói thì chẳng phải đã hại chết cả thôn nhà họ Trịnh chúng ta rồi sao... Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện t*ại tamlinh247.org

Lúc này, Trịnh Hiểu Vân mở miệng châm chọc nói. “Lâm Bình, nếu như là đàn ông thì chúng ta ra ngoài so một chút đi? Đừng núp sau lưng phụ nữ, để phụ nữ nói giúp như thế chứ.”

Hiện tại trên mặt Phan Thiên Hành đều tràn ngập nụ cười châm chọc, cười lạnh nói.

Lâm Bình ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Phan Thiên Hành rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Cho dù là cha cậu Phan Huy Vũ có đến thì cũng không có tư cách khiêu chiến tôi đầu, cậu là cái thả gì chứ?" “Cậu...

Phan Thiên Hành hơi sửng sốt, ngay sau đó cả gương mặt đều tràn đầy vẻ giận dữ.

Lâm Bình nói câu này không chỉ làm nhục anh ta mà còn thuận tiện làm nhục luôn cả cha anh ta nữa.

Phải biết rằng cha anh ta là cao thủ thật sự đó, còn anh ta thì từ khi luyện võ đến nay chỉ có chút công phu bên ngoài mà thôi. Trong mắt anh ta, cha anh ta chính là một người vô cùng tài giỏi.

Gương mặt Phan Thiên Hành lập tức hiện vẻ tức giận, sau đó lại nhanh chóng cười nhạt: "Đúng vậy, tôi và cha đều không có tư cách. Nếu như cậu tài giỏi như thế, ngay cả cha tôi cũng không xem vào mắt thì lần này thì đầu của thôn nhà họ Trịnh hãy ra tay xuất chiến đi. Tôi thấy tôi và cha tôi nên sớm thừa dịp trở về thì hơn, tránh cho ở đây lại bị người ta khinh thường, sỉ nhục"

Lời này vừa nói ra, cả đám người Trịnh Nguyên Đán đều cứng người.

Thôn nhà họ Trịnh của bọn họ còn trông cậy vào Phan

Huy Vũ đấy.

Có Phan Huy Vũ ở đây thì lần so tài này chắc chắn có thể chiến thắng.

Nếu như thật sự đắc tội với Phan Thiên Hành, dẫn đến cha con nhà họ Long không tiếp nhận cuộc làm ăn này, không xuất chiến vì nhà họ Trịnh thì phải làm sao đây? Trận tỷ thí này cũng sắp đến rồi, thôn nhà họ Trịnh của bạn họ làm sao có thể tìm một cao thủ đến để thay thế vào chứ?

Huống chi một người như Phan Huy Vũ còn tài giỏi hơn cả những tuyển thủ mà cả thôn cộng lại nữa. “Lâm Bình, ăn cơm thì có thể ăn lung tung nhưng lời nói thì không thể nói bậy được đâu. “Cho dù cậu và Thiên Hành không hợp nhau nhưng cũng tuyệt đối không thể nói động đến thầy Phan Huy Vũ được, cậu mau nói xin lỗi đi."

Lúc này, Trịnh Nguyễn Đản nhìn về phía Lâm Bình nói hòa giải, trên mặt cũng xuất hiện chút không vui.

Cho dù là Phan Thiên Hành khiêu khích trước, bây giờ Lâm Bình mới lên tiếng phản kích nhưng mà hôm nay thông nhà họ Trịnh bọn họ đang muốn cầu xin Phan Huy Vũ giúp đỡ, còn Lâm Bình chỉ đơn giản là một người bạn học của Trịnh Khanh Kiều mà thôi.

Cho dù lời nói của Phan Thiên Hành vô cùng ngạo mạn khiến cho Trịnh Nguyên Đán cũng cảm thấy có chút chán ghét nhưng nếu như phải lựa chọn thì nhà họ Trịnh của bọn họ cũng chỉ có thể đồng loạt hướng về phía cha con Phan Huy Vũ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK