Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Ngu xuẩn đúng lúc mới là thông minh

Trước đó, anh ta không nhìn thấy mặt Lâm Bình, cho nên không chú ý.

Thế nhưng khi Lâm Bình xoay người lại, đối diện với anh ta, Trần Khải Minh lập tức nhận ra thân phận của Lâm Bình

Bởi vì Trần Khải Minh chính là người của nhà họ Trần, chẳng qua không phải dòng chính.

Năm nay anh ta hơn ba mươi tuổi, có thể ngồi lên vị trí này, thậm chí địa vị của anh ta ở nhà họ Trần còn vượt qua một số con cháu đích tôn, chính là bởi vì năng lực xuất chúng

Khi Trần Chính Quốc tự mình hạ mệnh lệnh cho nhà họ Trần “Thấy cậu Lâm như thấy tôi”, đã khiến nhà họ Trần rất coi trọng.

Có lẽ đối với đám cậu ấm dòng chính của nhà họ Trần mà nói, trong lòng bọn họ chưa chắc đã coi là chuyện to tất gì.

Nhưng anh ta lại ghi nhớ kỹ tư liệu về Lâm Bình. Vì thế trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâm Bình, Trần Khải Minh lập tức nhận ra, anh ta giật mình kêu lên.

Đầu còn dám chậm trễ một giây nào, vội vàng đi đến chào hỏi Lâm Bình.

Chỉ là phản ứng của Trần Khải Minh lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Chuyện này... Đây là chuyện gì thế?

Mọi người vừa sợ vừa nghi ngờ, nhất là Phạm Gia Thanh, trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi. Vừa rồi anh ta đã hiểu lầm ý của Trần Khải Minh, anh ta đã làm gì vậy?

Thế mà anh ta lại dám nói năng lỗ mãng với một nhân vật lớn mà ngay đến cả giám đốc Trần còn phải xưng một tiếng “Khải Minh”.

Phạm Gia Thanh chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, trong lòng thấp thỏm bất an, chỉ có thể hung dữ trợn mắt nhìn thoáng qua Phương Vi, sau đó sợ hãi đứng nguyên tại chỗ.

Tô Uyên cũng cảm thấy giật mình, tuy cô không biết Trần Khải Minh, nhưng cô đương nhiên nhận ra được, Trần Khải Minh chính là người có thân phận và địa vị cao nhất ở đây.

Hình như là giám đốc phụ trách trung tâm thương mại Trần Nhiên?

Tô Uyên nhìn Lâm Bình, trong đôi mắt đẹp hiện lên nghi hoặc. “Anh biết tôi à?”

Lâm Bình nhìn qua Trần Khải Minh, lạnh nhạt hỏi.

Lâm Bình rất chắc chắn, anh chưa từng gặp người này. “Cậu Lâm, tôi là Trần Khải Minh, là người nhà họ Trần, đồng thời là giám đốc quản lý trung tâm thương mại Trần Nhiên này, Trần Chính Quốc là ông họ của tôi.”

Lúc này Trần Khải Minh lập tức giải thích.

Nghe thấy thế, Lâm Bình hiểu ra, khẽ nở nụ cười, gật đầu với anh ta, sau đó không nói gì nữa.

Anh kết bạn với Trần Chính Quốc, đó là do Trần Chính Quốc chính là người lính già xuất ngũ, trên người trải qua trăm trận chiến, nhận được sự kính trọng của Lâm Bình.

Nhưng không phải bất kỳ một người nhà họ Trần nào cũng có thể khiến cho Lâm Bình phải khách sáo, cùng vai phải lửa nói chuyện với Lâm Bình.

Một nụ cười nhạt xem như đáp lại.

Đối với thái độ của Lâm Bình mà nói, Trần Khải Minh chẳng những không có một xíu bất mãn nào, ngược lại trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù chỉ là một nụ cười, nhưng điều đó cũng đủ đại biểu, Lâm Bình không so đo với chuyện vừa rồi. Vừa mới đây, trong nháy mắt đó, Trần Khải Minh vẫn luôn thấp thỏm bất an.

Anh ta lo lắng thấp thỏm bất an, không biết Lâm Bình có so đo với thái độ vô lễ của Phạm Gia Thanh hay không, dù sao Phạm Gia Thanh chính là quản lý của trung tâm thương mại Trần Nhiên này, anh ta lo lắng Lâm Bình sẽ vì thế mà giận chó đánh mèo lên trên đầu của anh ta.

Anh ta rất rõ ràng, khiến Trần Chính Quốc phải ra mệnh lệnh “Thấy cậu Lâm như thấy tôi”, trong đó ý vị sâu xa như thế nào.

Nếu như Lâm Bình chỉ đơn giản là bạn của Trần Chính Quốc, thậm chí là bạn bè tri kỷ, đều tuyệt đối không đến mức độ này.

Như vậy chỉ có một loại giải thích, đó chính là kiêng kỵ! Vì thế Trần Khải Minh tuyệt đối không dám đắc tội với Lâm Bình.

Thậm chí trong lòng Trần Khải Minh còn có loại suy nghĩ, làm sao để khiến Lâm Bình vui vẻ, lấy được ấn tượng tốt từ chỗ của Lâm Bình. “Chuyện này đã xảy ra, có thể lấy camera giám sát để xem lại.”

Lâm Bình lại chậm rãi lên tiếng. Ở trong một trung tâm thương mại lớn như thế, tuyệt đối sẽ có không ít camera giám sát.

Đúng lúc bên cạnh có một chiếc camera hướng thẳng về phía bọn họ.

Đối với những thiết bị này, Lâm Bình không cảm thấy xa lạ gì, chỉ liếc thoáng qua đã nhìn ra, loại camera giám sát này có thể ghi lại được âm thanh, có thể biết rõ được đầu đuôi câu chuyện.

Về phần ra tay trước có lỗi hay không, chuyện này không nằm trong phạm vi cân nhắc của Lâm Bình. “Cậu Lâm, không cần phải dùng đến camera giám sát làm gì, vừa rồi tôi ở bên ngoài, đúng lúc thấy được chuyện xảy ra, ai đúng ai sai, trong lòng tôi biết rất rõ.

Trần Khải Minh lập tức đứng ra nói. Sau khi nói xong, anh ta nhìn về phía Phương Vi, lạnh lùng nói: “Tống cổ hai người bọn họ ra ngoài cho tôi.”

Dựa theo lẽ thường mà nói, lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, lại là người giỏi đưa đẩy, Trần Khải Minh chắc chắn sẽ không xử lý loại chuyện này một cách thô bạo như thế. Nhưng anh ta có thể cảm giác được, ở trước mặt Lâm Bình, nếu như quá mức khéo léo đưa đẩy, muốn không đắc tội với cả hai bên, vậy không phải là thông minh, mà chính là ngu xuẩn. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Có đôi khi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Ngu xuẩn đúng lúc mới là người thông minh.

Quản lý cửa hàng và nhân viên đứng ở bên cạnh, cùng với bảo vệ, thậm chí là quản lý Phạm Gia Thanh đều có chút không hiểu.

Bọn họ không hiểu vì sao Trần Khải Minh lại xử lý như thế, làm như vậy, thiên vị cũng quá rõ ràng.

Một khi chuyện này bị truyền đi, đối với danh tiếng của trung tâm thương mại Trần Nhiên mà nói, nói không chừng sẽ có ảnh hưởng nhất định.

Chẳng qua Trần Khải Minh đã lên tiếng, không ai dám nghi ngờ.

Lúc này những bảo vệ đi theo chân Trần Khải Minh đến đây đang dự định đuổi hai người Phương Vi và Tuấn Kiệt đi. “Giám đốc Trần, tôi chính là khách hàng VIP của trung tâm thương mại này, anh làm như thế không sợ làm tổn hại đến danh tiếng của các người à?”

Phương Vi tức đến mức phát điên.

Chẳng qua đối với Trần Khải Minh, Phương Vi vẫn không dám làm loạn, cho dù là thân phận giám đốc phụ trách trung tâm thương mại Trần Nhiên, hay là xuất thân từ gia tộc nhà họ Trần quyền thế đứng đầu Hải Châu, bất kể là thân phận nào đều không phải là người cô ta có thể chọc nổi, Phương Vi chỉ có thể đè lại lửa giận, cắn răng nói.

Trần Khải Minh nhìn về phía Phương Vi, giọng điệu bình thản: “Nếu như cô Phương cảm thấy việc ra ngoài công khai bôi nhọ sản nghiệp nhà họ Trần mang lại chỗ tốt cho cô, cô có thể đi làm chuyện đó.

Phương Vi sững sờ. “Mời cô đi cho

Lúc này, bảo vệ đã đi đến, bắt đầu đuổi hai người bọn họ.

Sắc mặt Phương Vi liên tục thay đổi.

Nhà họ Trần được xem như quái vật khổng lồ của mảnh đất Hải Châu này, đây là nhận định đã ăn sâu bén rễ trong lòng nhiều người, không ai dám đắc tội.

Đừng nói là có thực lực này hay không, cho dù dám xuất hiện suy nghĩ đối kháng với nhà họ Trần, cửa ải tâm lý kia, không phải người bình thường có thể vượt qua được.

Phương Vi là người lớn lên ở Hải Châu, tuy cô ta có chút thành tựu, nhưng còn chưa thực sự bước chân vào giai cấp quyền quý Hải Châu, sao cô ta dám đối nghịch với nhà họ Trần chứ?

Cuối cùng ngay cả một câu hung ác cũng không dám nói, cứ thể rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK