Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 420: Tội ác

Mà ở phía sau hắn, còn có vài tên cao lớn vạm vỡ người mặc tây trang, trong đó hai tên đang gắt gao giữ Tuấn Lương trên mặt đất.

Kệ mặc Tuấn Lương nào giãy dụakiểu gì cũng vô dụng. "Dư Long Phi, tao X mày mười tám đời tổ tông, mày, mẹ nó nếu dám động vào ba cùng em gái tao một chút, lão tử chính là đánh liều cuộc đời, cũng giết chết rùa nhà mày!"

Gì Tuấn Lương vẻ mặt dữ tợn, hai mắt màu đỏ trừng mắtvới Dư Long Phi, nghiến răng nghiến lợi.

Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này đích thị Dư Long Phi đã sớm bị lăng trì vô số lần. "Còn đặc biệt sao mạnh miệng, bắn,đánh cho tao"

Dư Long Phi sắc mặt âm hàn nhìn Tuấn Lương liếc mắt một cái, lạnh giọng nói.

Nghe vậy.

Hai kẻ thân tây trang, thân hình vạm vỡ liền ấn Dự Long Phi, sắc mặt lạnh lùng, lập tức tiếp đón Dư Long Phi.

Hiển nhiên, những tên tẩy trang vạm vỡ này đều đã trải qua ít nhất một lần huấn luyện vệ sĩ nên biết rõ những bộ phận nào trên cơ thể có thể gây đau đớn nhất nhưng lại không khiến con người ta phải chết.

Nháy mắt, Dư Long Phi kêu lên thảm thiết.

Nhưng rất nhanh Dư Long Phi liền cắn chặt khớp hàm, liều chết nhịn xuốnghết tất cả đau đớn, không phát ra thêm bất cứ tiếng kêu nào. Nhìn con mình bị ẩu đả, còn mình nằm ở trên giường bất lực, Hà An Phúc trên mặt hiện lên một sự thống khổ

Trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Bất luận là con trai hay con gái hắn đều yêu thương.

Từ nhỏ bọn họ đã không có mẫu thân, ông ấy chính là người cha đã cưu mang họ, đem hai người con trai nuôi nắng, tình cảm sâu nặng vô cùng.

Dư Long Phi bức bách hắn lựa chọn, chẳng khác nào đang muốn giết hắn. "Ngay cả kêu cũng chưa kêu, xem ra còn chưa đủ ngoan độc, tiếp tục đánh cho ta, đến khi hắn kêu thảm thiết mới thôi."

Dư Long Phi đối với ánh mắt Tuấn Lương, không thèm để ý, căn dặn những kẻ dưới tay, không cần thủ hạ lưu tình.

Rồi sau đó, lạiquay đầu nhìn Hà An Phúc. "Tôi chỉ cho ông ba phút để suy nghĩ, sau ba phút, tôi sẽ cho người đánh gảy hai chân con của ông, không đúng, còn có hai tay, tôi muốn cho nó hoàn toàn trở thành một cái phế nhân."

Dư Long Phi trên mặt mang theo một tia tàn nhẫn, tươi cười. "Hiện tại, ông nói cho tôi biết con gái ông ở đâu, nó chỉ phải trả tiền một quả thận, các người còn có thể nhận được một khoản tiền, còn có thể giữ được mạng của con ông, sau ba phút, thằng con này của ông sẽ hoàn toàn trở thành một phế nhân, về phần con gái ông, một khi bị tôi tìm được, tôi không chỉ có muốn lấy thận của nó, tôi còn đem nó thưởng cho mấy đứa đàn em bên dưới, để cho bọn chúng thưởng thức, dù sao tôi chỉ cần một quả thận, kẻ bị thân tàn ma dại với tôi mà nói, cũng không có ảnh hưởng nhiều, lão già ông hãy suy nghĩ cho kĩ đi." "Thời gian chỉ có ba phút." Dư Long Phi nói xong, trên mặt tươi cười, càng thêm"Sáng lạn".

Tựa như ma quỷ ở địa ngục đi tới. "Dư Long Phi, tao liều mạng với mày"

Nghe được những lời của Dư Long Phi, An Phúc giống như điên dại, mạnh mẽ đứng lên, hướng tới Dư Long Phi đánh tới. "Lão già kia, thật sự đã cho ông mặt mũi"

Dư Long Phi nhẹ nhàng lóe lên, né tránh Hà An Phúc. Mà gì Hà An Phúc, trong nháy mắt cũng bắt đầu từ trên giường ngã xuống dưới

Rồi sau đó, Dư Long Phi một cước dẫm nát ở trên lưng Hà An Phúc, đem Hà An Phúc nằm sấp trên sàn nhà, mặc cho Hà An Phúc giãy dụa thế nào cũng vô dụng. "Còn có hai phút." Dư Long Phi khóe miệng gợi lên một điệu cười càng thêm tàn nhẫn. "Dư Long Phi, tao X mày bà ngoại, mày buông ba tao ra"

Tuấn Lương nhìn thấyba mình chịu nhục nhã, giờ khắc này, trong người bỗng nhiên bộc phát ra mộtloại sức mạnh, đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi hai tên vạm vỡ kia.

Nhưng không đợi hắn đứng lên, Tuấn Lương lại bị một cước nằm sạp trên mặt đất.

Bởi vì đã được Dư Long Phi chỉ thị, lúc này mấy tên vệ sĩ không còn lưu tình, ra sức quan tâm Tuấn Lương. Tuy Tuấn Lương có thể gắng gượng thêm nhưng giờ phút này cũng nhịn không được kêu thảm thiết ra tiếng. "Dư Long Phi, mày sẽ bị trời phạt, mày sẽ bị sét đánh."

Hà An Phúc chứng kiến một màn như vậy, tuyệt vọng nhằm hai mắt lại.

Hắn chỉ hận chính mình vô dụng, không có biện pháp bảo vệ em gái mình. "Còn có hai phút."

Dư Long Phi nhìn nhìn thời gian, lại nói.

Trong lòng không có chút gì không đành lòng.

Mà nhưng vào lúc này, một cô gái ăn mặc giống học sinh trung học, khoảng tầm mười lăm, mười sáu, diện mạo thanh tú bỗng vọt vào. "Các người buông ba, buông anh tôi ra, tôi và các người cùng đi, tôi sẽ nguyện ý nghe theo các người." *Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Nữ sinh vừa vào lập tực vọt đến chỗ Hà An Phúc, cổ gắng gỡ bỏ chân của Dư Long Phi ra.

Khuôn mặt rưng rưngkhóc nói.

Van cầu các người thả ta ba cùng anh trai tôi ra, tôi nguyện ý nghe các người, cái gì cũng đều nghe các người."

Nữ sinh này không ai khác chính là Tiểu Niệm.

Cô bị Hà An Phúc cùng Tuấn Lương giấu ở một căn nhà của người quen gần đó, vì thế về đến nhà liền nghe được tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Niệm làm sao còn có thể nhịn được nữa.

Nhìn Tiểu Niệm ở phía sau, Dư Long Phi ánh mắt trở nên sáng ngời. "Bắt cô ta lại."

Dư Long Phi nói.

Nhất thời, những tên đang đấm đá Tuấn Lương liền dừng tay, đến và khống chế. Tiểu Niệm. "Tiểu niệm, ta không phải bảo con trốn cho kĩ mặc kệ phát sinh cái gì đều nhất định không thể ra ngoài hay sao? Con đi ra làm gì? Con đi ra làm gì hả?"

Hà An Phúc nhìn Tiểu Niệm, hai mắt đẫm lệ, gần như rít gào nói.

Ngữ khí bên trong, mang theo phẫn nộ, lại là bất đắc dĩ, cũng có tuyệt vọng. "Các người buông em gái ra, buông em ấy ra.

Cả người bị bầm dập, theo lý mà nói, đã sớm mất đi năng lực hành động,nhưng trong cơ thể Tuấn Lương lại đột nhiên bộc phát ra một sức mạnh trước nay chưa từng có, dâng lên.

Hắn đứng lên, chuẩn bị lao đến cứu em gái mình khỏi đảm ác ma nhưng mà đừng nói hiện tại toàn thân hắn tất cả đều là thương đích, cho dù là lông tóc bình thường, dù có ở trạng thái cường thịnh, bất quá hắn cũng chỉ là một người không tập võ bình thường mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của Dư Long Phi đã trải qua huấn luyện.

Thời điểm hắn gồng lên cứu em gái mình liền bị một tên vệ sĩ một chân dùng cước trực tiếp đem hắn lùi ra ngoài bốn năm bước, đập thẳng vào cạnh bàn, sau đó té ngã trên mặt đất, cuối cùng vẫn chẳng thể đứng lên nổi, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Tiểu Niệm bị bắt đi, vô lực kêu gào, lại hận bản thân quá vô dụng.

Vì cái gì ngay cả ba mình cùng em gái đều không bảo vệ được?

Vì cái gì?

Dư Long Phi đi đến, đưa tay nắm cầm của Tiểu Niệm, đem khuôn mặt của cô nàng lên. "Chậc chậc, không tồi, đúng là một mỹ nhân bại hoại." Dư Long Phi trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Trong lòng, không khỏi xuất hiện một ý nghĩ. Có lẽ trước khi đổi thận còn có thể làm cái gì khác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK