Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477: Làm sao, không phục à?

Ngay tại lúc những hỏa cảnh vừa sợ hãi lại cũng vừa chờ mong đang điên cuồng lùi về phía sau, thì cũng là lúc Lâm Bình và Takemono Yamahiro chạm vào nhau rồi bật ra.

Lâm Bình chầm chậm lùi về phía sau ba bước.

Mà Takemono Yamahiro lại phải trực tiếp lui lại phía sau tận 5 bước, lúc này mới có thể ổn định được tình hình.

Nhìn thấy một màn như vậy diễn ra. 6 vị thần cảnh khác đều mắt chữ a mồm chữ o.

Tuy rằng nói là Lâm Thanh Sơn chủ động ra tay trước, nhưng chỉ một chút như vậy, Lâm Thanh Sơn đã có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong?

Phải biết răng Takemono Yamahiro đã luyện tập và nổi tiếng trong giới cường giả từ cách đây vài chục năm trước. Mà Lâm Thanh Sơn mới nổi lên trong mấy năm gần đây?

Nhưng phải nói rằng người kinh hãi nhất ở đây, bây giờ là ai, vậy thì chắc chắn phải là Miyamoto Yuichiro hỏa cảnh vừa mới gấp gáp vào đây sau cùng rồi.

Tuy rằng Takemono Tamahiro đã nói với hắn ta rằng, lần này vào sinh mệnh hoàng tuyền sẽ dẫn theo một số thần cảnh đến, nếu hắn cũng muốn theo vào để kiếm chác một ít thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bản thân.

Dù cho Takemono Tamahiro cũng không có đảm bảo sẽ nằm chắc hoàn toàn việc bảo vệ cho hắn.

Lời nói đó cũng có nghĩa là, nếu như giữa sinh mệnh thần tuyền và mạng sống của hắn, bắt Takemono Tamahiro phải chọn lựa, thì chắc chắn Takemono Tamahiro sẽ chọn sinh mệnh thần tuyền.

Nhưng mà sức hấp dẫn của sinh mệnh thần tuyền là quá mức lớn, Miyamoto Yuichiro dù biết thế nhưng vẫn cứ ôm theo hi vọng, hi vọng có thể kiếm chác phân chia được một tí ở đây.

Cho nên hắn vẫn đến.

Nhưng hiện tại bây giờ nhìn thấy Lâm Thanh Sơn cùng Takemono Tamahiro bắt đầu giao tranh, hơn nữa sư phụ của hắn Takemono Tamahiro thế mà lại rơi vào thế hạ phong ở nước dưới, quả thực là làm cho Miyamoto Yuichiro giống như gặp phải ma, gặp phải một chuyện không tài nào tưởng tượng ra nổi.

Phải biết rằng, ở trong mắt của Miyamoto Yuichiro, sư phụ hắn Takemono Tamahiro, là thần cảnh cường giả không ai có thể nào địch nổi.

Có lẽ chính là bất khả chiến bại trên thế giới này đi.

Nhưng có thể chiến thắng sư phụ hắn Takemono Tamahiro, dù cho có như thế nào cũng phải là thần cảnh cường giả đã nổi tiếng lâu năm tu luyện lâu đời mới đúng.

Kẻ đó tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể nào là Lâm Thanh Sơn được.

Hắn ở bên ngoài Nam Hải từng chứng kiến qua cảnh Lâm Thanh Sơn cùng Trận Mạng Hữu chiến đấu với nhau một trận, ngay lúc đó lâm thiên sách vì để có được chiến thắng Trần Mạng Hữu mà có thể nói là không từ bất kì thủ đoạn nào, thủ đoạn nào cũng đều xuất hiện, cuối cùng thắng một cách rất gian nan.

Ở trong mắt của Miyamoto Yuichiro, thực lực của Lâm Thanh Sơn kia còn không bằng được một phần mười so với sư phụ Takemono Tamahiro của hắn.

Khoảng cách thời gian giữa trận chiến ở Nam Hải đến bây giờ mới qua được có bao lâu cơ chứ?

Thực lực của Lâm Thanh Sơn bằng cách nào đã có thế biến hóa trở nên chao đảo trời đất như vậy rồi? “Lâm Thanh Sơn!”

Sau khi ổn định trầm tĩnh lại bản thân, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Takemono Tamahiro xuất hiện một sự trầm ngầm.

Cháu trai của ông ta còn lớn hơn Lâm Thanh Sơn vài tuổi, nhưng ngay bây giờ ông ta lại để cho hắn chứng kiến cảnh ông nội, sư phụ của mình bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đánh bại.

Chuyện này đối với ông ta mà nỏi, quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng vô cùng lớn. “Làm sao, không phục à?”

Lâm Bình con ngươi sáng ngời lạnh lùng đến cực điểm. “Chém!!!”

Lúc này, Takemono Tamahiro trực tiếp rút ra thanh kiếm “Quỷ hoàn an vương” Trong tay. Thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ,

Một luồng ánh sáng mạnh đã lóe lên, giống như sao chổi bay ngang trên bầu trời. Lóng lánh hư ảo.

Đồng thời, theo từng nhát kiếm mà Takemono Tamahiro bổ về phía Lâm Bình.

Trong phút chốc, năng lượng được khuất động, xung quanh Takemono Tamahiro đều giống như theo từng nhát kiếm của ông ta mà bị khuấy động lên, phát ra những âm thanh giống như tiếng sấm sét nổ vang giữa trời.

Nhìn thấy Takemono Tamahiro rút kiếm làm như vậy, khuon mặt của 6 vị thần cảnh ở phía sau đều là không khỏi rúng động.

Trong lòng ai nấy đều cảnh giác cao hơn với Takemono Tamahiro một chút.

Hai mắt của Shah Rulk Khan nhíu nhíu lại, xem ra lâu ngày không gặp lão già này, thực lực của lão sơ với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều rồi.

Về phía Lâm Bình, khi ấy trên mặt anh lộ ra một vẻ lạnh lùng đến cực điểm. “Phá!”

Trong miệng Lâm Bình chỉ phát ra một từ duy nhất.

Ngay vào lúc ấy, Lâm Bình nắm chặt tay tạo ra một nắm đấm, trong nằm đẩm ấy có một dấu ấn vô cùng lớn, ào ạt, cứ như vậy mà hướng tới đánh tay không với thanh kiếm của Takemono Tamahiro.

Khi nắm đấm có dấu tay của Lâm Bình tiếp xúc với thanh kiếm của Takemono Tamahiro, ở trên dấu tay giống như xuất hiện một luồng không khí có hình xoắn ốc, xé toạc tất cả.

Đùng đùng đùng

Trong một khoảng thời gian ngắn, năng lượng giao tranh giữa hai người nổ mạnh, thổi quét toàn bộ mọi thứ ở xung quanh.

Cho dù là 6 vị thần cảnh cách hai người bọn họ rất gần, ở trong một lần kích động năng lượng của bọn họ, cũng đều bắt đầu ra tay, tiêu diệt những năng lượng dư âm còn lại.

Còn về phía những hỏa cảnh còn lại nhất thời cũng thêm lần nữa lùi xa khỏi bọn họ vài trăm mét

Năng lượng đã tan hết.

Lâm Bình cùng Takemono Tamahiro vẫn tự đứng tại vị trí của mình như cũ.

Một chiêu giao chiến đánh nhau khi nãy, hai người Lâm Bình và của Takemono Tamahiro cũng xem như ngang sức ngang tài.

Nhưng rất hiển nhiên, sắc mặt của Takemono

Tamahiro càng trở nên khó coi, trong khi đó khuôn mặt của Lâm Bình lại vẫn thờ ơ hững hờ như cũ.

Chuyện này không khỏi khiến cho nhận thức của tất cả mọi người đối với Lâm Thanh Sơn trở nên càng khác so với lúc đầu.

Nhìn thấy hai người bọn họ vừa mới giao tranh với nhau. “Kenan Smith” của cục an ninh tình báo Hoa Kỳ đứng dậy lên tiếng: “Hai người cũng đâu có phải kẻ thù sinh tử, hay là đến đây thôi, cả hai đều dừng tay đi!” “Còn đánh tiếp nữa, nói không khéo sinh mệnh thần thủy cũng bị hủy luôn cũng nên” Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуenАРР.cом

Thấy vậy Ross Anderson của Đế quốc Anh cũng đứng lên, mở miệng ngăn cản nói.

Nghe vậy.

Hai mắt Takemono Tamahiro khế nhúc nhích, âm trầm nhìn về phía Lâm Bình, liếc một cái, lúc này mới chịu thu kiếm về cất vào trong vỏ.

Những ý này hiển nhiên là tạm thời gác sang một bên. Ánh mắt của tất cả mọi người lại là đều hướng về phía Lâm Bình.

Lâm Bình nhún vai ý bảo bản thân không sao cả.

Nếu như đã xem như là chỉ cho Takemono Tamahiro một bài học, vậy thì Lâm Bình tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục giao chiến với Takemono Tamahiro ở đây thêm nữa. “Lâm Thanh Sơn, nhóm người của cậu đã vào đây sớm nhất, mà sinh mệnh thần thủy cũng đã vơi mất quả nửa rồi, đoán rằng chính các cậu đã hấp thụ đi một nửa sinh mệnh thần thủy, nếu đã như vậy thì gọi những người của cậu ra đây đi, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu gì thêm về chuyện này nữa, phần còn lại của sinh mệnh thần thủy ở đây, tất cả đều thuộc về 7 người chúng tôi”

Thấy hai người đã bỏ qua không tiếp tục giao tranh nữa, Kenan Smith tiếp tục nói.

Nghe vậy.

Takemono Tamahiro và 6 vị thần cảnh khác cũng hướng ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình.

Sinh mệnh thần tuyền lúc đầu có đầy hay không thì bọn họ cũng không biết, nhưng mà có thể chắc chắc rằng đám người của Lâm Thanh Sơn đã tiêu hao mất không ít năng lượng từ sinh mệnh thần thủy rồi.

Cho dù có giải thích từng li từng tí, rằng sinh mệnh thần thủy ngay từ đầu đã không còn vẹn nguyên, chỉ còn lại quá nửa, đám người của Lâm Thanh Sơn cũng vừa mới đi vào đây, nếu vậy thì lúc đó bọn họ cũng sẽ không truy cứu thêm về chuyện Lâm Thanh Sơn có phải đã tiêu hao sinh mệnh thần thủy hay không nữa, cứ thế cho qua.

Bảy vị thần cảnh ở đây cũng không muốn truy cứu, như vậy cũng đã xem là cho nhau mặt mũi rồi. Đương nhiên, là cho Lâm Bình vừa mới phô ra thực lực đó mặt mũi.

Chứ nếu như khi nãy, trận giao tranh giữa Takemono Tamahiro và Lâm Bình xảy ra, mà Takemono Tamahiro nắm thế thượng phong, còn Lâm Bình yếu thế thì câu chuyện bây giờ sẽ được phát triển theo một hướng khác biệt hoàn toàn.

Đây cũng chính là lí do vì sao mà trận giao tranh của Lâm Bình và Takemono Tamahiro, tất cả mọi người từ bắt đầu đến kết thúc chẳng ai tham gia hay nhúng tay vào ngăn cản một chút nào cả. “Ngài Kenan à, xin hỏi ngài đang làm trò cười có phải không?”

Nhưng mà đối với lời nói của Kenan Smith, Lâm Bình lại càng trở nên lạnh lùng hơn, khuôn mặt bình tĩnh nở ra một nụ cười lạnh nhạt. “Cậu Lâm nói như vậy không biết là có ý gì?” Cặp mắt phương Tây của Kenan Smith vô cùng thâm thúy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía Lâm Bình, hỏi ngược lại.

Hắn ta biết rõ, câu hỏi này vốn không phải là ý của một mình hắn ta, mà là ý của cả bảy vị thần cảnh còn lại.

Đối đầu với một mình Takemono Tamahiro, Lâm Bình có thể vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà đối mặt với cả bảy vị thần cảnh ở đây, cứ cho rằng Lâm Bình có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, thì anh cũng chỉ là một vị thần cảnh thôi, không cách nào có thể địch nổi lại bảy vị thần cảnh cá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK