Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khụ!” Kim Vĩnh Bảo bị Bắc Hà một tay đánh bay, sau khi đập vào cửa chính ngã xuống đất thì phun ra một ngụm máu, nhiễm đỏ cả vạt áo trước ngực, làm nổi bật với bức biển đỏ trước cửa.

Kim Vĩnh Bảo bất chấp lau máu ở khóe miệng, hai mắt hoảng sợ nhìn Bắc Hà.

Người này là ai lại chỉ động một ngón tay là có thể làm ông ta bị thương?

Phải biết rằng, ông ta chính là Đại Tông sư Hóa cảnh hậu kỳ, trừ khi là Hóa cảnh đỉnh phong, nếu không không ai có thể một tay đánh bại được ông ta, huống chi còn khiến ông ta bị thương nặng.

Một thuộc hạ của Lâm Thanh Sơn sao có thể mạnh đến thế?

Trong lúc hai mắt Kim Vĩnh Bảo hiện lên vẻ kinh sợ thì

Lâm Bình lại cất bước đi đến trước mặt ông ta. Anh cúi đầu nhìn, thản nhiên cất tiếng: “Bây giờ ông đã phục chưa?”

Mọi người có mặt ở đại sảnh nhà họ Kim đều nhìn chằm chằm Lâm Bình và Kim Vĩnh Bảo, đến thở mạnh cũng không dám.

Đồng thời ai nấy đều rất tò mò, một người cao cao tại thượng như Kim Vĩnh Bảo sẽ củi đầu ư?

Dù sao thì một khi đã cúi đầu cũng có nghĩa là, từ nay về sau ông ta hoàn toàn mất hết mặt mũi trước mặt những quý tộc Kim An có mặt ở đây.

Uy nghiêm mất sạch!

Một số người thậm chí còn cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

Lúc trước tôi không có tư cách hợp tác với gia tộc hào môn các người đối phó nhà họ Chu, không có tư cách chia một chén canh. Nhưng giờ thì hay rồi, các người có tư cách nhưng lại chẳng hay họ gì.

Kim Vĩnh Bảo ông mắt cao hơn đầu, đến nhìn cũng không thèm nhìn đám nhà nghèo nhỏ bé như bọn tôi. Nếu không phải lần này đối đầu với nhà họ Chu thì ngay cả tư cách vào cửa lớn nhà họ Kim ông cũng chẳng có.

Nhưng bây giờ thì sao? Không phải ông cũng bị đánh như chó à.

Ông ở trước mặt Lâm Thanh Sơn có khác gì với bọn tôi ở trước mặt ông đâu?

Kết cục của ông càng thảm thì bọn tôi xem cũng càng sảng khoái.

Có điều trong lòng nghĩ thế nào thì trên mặt cũng không dám thể hiện ra.

Ngay cả thuộc hạ của Lâm Bình, chỉ cần chỉ tay một cái mà Kim Vĩnh Bảo cũng không tiếp nổi, ông ta cũng không còn khí thế dám hỏi câu không phục thì thế nào? như trước nữa. “Tôi, tôi phục. I” Kim Vĩnh Bảo chống người đứng dậy, cắn rằng nói.

Lúc nói lời này ông ta cũng cúi đầu xuống.

Trong mắt người khác, dáng vẻ này của ông ta là hoàn toàn cam chịu, không dám ngẩng đầu đối diện với Lâm Thanh Sơn.

Thế nhưng mọi người không biết rằng, sở dĩ Kim Vĩnh Bảo cúi đầu là vì ông ta sợ bị Lâm Thanh Sơn phát hiện ra sự oán độc không che giấu được trong mắt mình.

Thực tế thì đúng là Kim Vĩnh Bảo hận Lâm Thanh Sơn thấu xương. Còn một người khác cũng khiến ông ta căm hận chính là Kim Thành Nam, đứa cháu ruột đã bán đứng ông ta.

Nếu không phải có những lời Kim Thành Nam nói, Lâm Thanh Sơn sẽ không thể chắc chắn hai chân Chu An Đình bị phế là do ông ta âm thầm ra tay như vậy. “Nếu ông đã phục thì tốt!” Lâm Bình lại bình tĩnh lên tiếng. “Có câu giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Nếu hai chân của ông cụ Chu An Đình do ông làm, vậy ông cũng phải trả giá chứ nhỉ”

Vừa nói Lâm Bình vừa đưa tay vỗ vỗ vai Kim Vĩnh Bảo. Trả giá!

Nghe thấy hai chữ này, tim tất cả người trong nhà họ Kim đều bị nhếch lên.

Lâm Thanh Sơn muốn Kim Vĩnh Bảo trả giá cái gì? Hai đại gia tộc Phùng, Viên và đại tộc Kim An Hồ, Dương cũng đều nghiêng tai lắng nghe.

Đến giờ xem ra Lâm Thanh Sơn đã định thu tay lại. Còn Kim Vĩnh Bảo phải trả giá những gì cũng liên quan mật thiết với họ.

Dù sao thì tất cả việc tấn công nhà họ Chu, nhà họ Kim là chủ mưu thì gia tộc bọn họ cũng là đồng lõa. Ai cũng không thể thoát được!

Trong khi mọi người không dám thở mạnh, cẩn thận lắng nghe lại không thấy Lâm Thanh Sơn nói gì. Chỉ thấy sau khi nói xong câu đó, Lâm Thanh Sơn lại xoay người đi ra ngoài. “Đây là...?”

Nháy mắt đó, mọi người đều mơ hồ. Lâm Thanh Sơn có ý gì đây?

Chỉ có Kim Vĩnh Bảo đứng ở cửa chỗ biển hiệu đổ xuống sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. “Cậu, cậu... phế đi...của tôi...?” Trong mắt Kim Vĩnh Bảo toàn là vẻ khó tin. Sau đó, sắc mặt trắng bệch của ông ta đột nhiên chuyển sang đỏ hồng. “Phụt!”

Ngay sau đó ông ta trực tiếp phun ra một ngụm máu, bắn đầy xuống đất, nhiễm đỏ một mảng. Cả người ông ta như bị rút hết sinh khí, lung lay sắp đổ. Cuối cùng ngã xuống đất! “Cha, người bị làm sao thế?”

Con trai cả của Kim Vĩnh Bảo là Kim Vân Hải đứng trong đám người xông ra đầu tiên, ba bước cũng thành hai, vội vã chạy đến trước đỡ lấy ông ta, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Lúc này, Kiều Hoàng Tài vẫn không xuất hiện cuối cùng mới đi ra.

Xem xét bối cảnh của Lâm Bình, sau đó là Kim Vĩnh Bảo, Kiều Hoàng Tài thở dài, ngồi xuống đặt tay lên bắt mạch cho Kim Vĩnh Bảo. Sau đó, mắt ông ta tối sầm lại. Kim Vân Hải vội vàng hỏi: “Chú Kiều, cha tôi sao rồi?”

Nếu Kim Vĩnh Bảo có chuyện gì thì nhà họ Kim bọn họ nhất định rẽ rối loạn. “Mất hết tu vi, từ nay trở đi chỉ là một người bình thường." Kiều Hoàng Tài thở dài nói. Ông ta cũng là người luyện võ, nhưng không có thiên phú gì, đến giờ tu vi cũng chỉ là nội kình đại thành thôi. Có điều ông ta vẫn có thể đoán được tình trạng của Kim Vĩnh Bảo. “Sao cơ...?” Nghe được lời Kiều Hoàng Tài, cả người

Kim Vân Hải run lên.

Cha ông ta đã mất hết tu vi? Từ nay về sau chỉ là một người bình thường?

Chuyện này là thế nào? Dùng đầu ngón chân ông ta cũng biết.

Không chỉ Kim Vân Hải, toàn bộ người nhà họ Kim nghe được tiếng thở dài của Kiều Hoàng Tài, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Nhà họ Kim bọn họ tuy lớn mạnh, cầm quyền ở công ty, làm ăn cũng rất tốt, nhưng để có thể đè ép được đại gia tộc nhà họ Phùng, Viên, thậm chí trong nhà họ Kim, ngoài tập đoàn Kim thị hùng mạnh ra thì lý do lớn nhất chính là nhà họ Kim có một vị Tông sư Hóa cảnh là Kim Vĩnh Bảo. Ông ta có thể trấn áp được cả Kim An, mới là căn cơ để nhà họ Kim có thể yên ổn ở vị trí đầu các gia tộc quyền thế. Nhớ đọc truyện trê*n tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Nhưng bây giờ Kim Vĩnh Bảo không còn là tông sư nữa. Vậy sao có thể bảo đảm vị trí số một ở Kim An?

Ngoài chuyện đó, Kim Vĩnh Bảo ở nhà họ Kim là một người độc đoán, nói là làm, không ai dám trái ý ông ta. Sở dĩ như thế ngoài việc ông ta là gia chủ nhà họ Kim, thì còn vì ông ta là Tông sư Hóa cảnh.

Bây giờ biết được tu vi Kim Vĩnh Bảo đã bị Lâm Bình phế đi, ngoài việc lo lắng cho tương lai nhà họ Kim thì các chi khác đều bắt đầu có tính toán nhỏ trong lòng.

Uy thế của Kim Vĩnh Bảo đã không còn, sao có thể để nhà anh cả chiếm lợi lên làm gia chủ nhà họ Kim, kế thừa chức chủ tịch Kim thị được.

Trong thoáng chốc, giữa các phòng nhà họ Kim đã bao phủ mùi thuốc súng mù mịt. Mà lúc này, những quý tộc Kim An trong đại sảnh đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, khó xử không biết làm thế nào.

Cuối cùng, mọi người chỉ có thể đổ dồn ánh mắt lên người Lâm Thanh Sơn đang rời đi. “Cộp, cộp” hội trường yên tĩnh chỉ nghe được tiếng giày da của Lâm Thanh Sơn đang bước đi.

Từng bước từng bước một!

Mọi người dường như thấy được, đôi giày đó như đang dẫm lên cả thành phố Kim An vậy.

Anh, tôi, ông ta, tất cả mọi người!

Lâm Bình rời đi rất lâu thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. “Đi thôi, đến nhà họ Chu chúc thọ ông cụ Chu, bồi tội với ông ấy.

Người của hai nhà Phùng, Viên nhìn nhau, sau đó đều cất bước đi ra khỏi nhà họ Kim.

Hôm nay là sinh thần Chu An Đình, Lâm Bình vội và muốn rời đi để đến dự tiệc, không kịp tính sổ với họ.

Bọn họ phải mau chóng chủ động hành động ngay, nếu không sẽ như vết xe đổ là Kim Vĩnh Bảo.

Dường như họ đã có thể đoán được sự rung chuyển của nhà họ Kim sau này.

Họ không thể khiến cho chính mình cũng như Kim Vĩnh Bảo, để gia tộc rơi vào tình huống giống nhà họ Kim được.

Thấy người Phùng, Viên đã bắt đầu cất bước, các quý tộc Kim An như nhà họ Hồ, Dương cũng nhanh chóng phản ứng kịp, nối gót theo sau.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ quý tộc Kim An đều đã rời đi, đi về phía biệt thự nhà họ Chu.

Còn lại có người nhà họ Kim chỉ biết trợn mắt há mồm, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Không đến nửa giờ, đoàn người đông như hội, sau lại thành vắng tanh.

Cảnh tượng diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK