Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 139: Câu lạc bộ đua xe Speed High

Nghe vậy, Trần Giang Sơn hài lòng liếc Viên Phong. “Được đấy. Bên khu phố phía đông mới mở một quán bar, cũng không tệ đâu... “Tôi thấy quán karaoke trên phố Hưng An rất phù hợp... Mọi người lần lượt đề nghị. Tuy nhiên cuối cùng Trần Giang Sơn lại nhìn Trần Tĩnh: “Trần Tĩnh, cậu thích quán bar hay thích quán karaoke?”

Trần Tĩnh thoảng sửng sốt. Thực ra cô không thích cả quán bar hay quán karaoke, thế nhưng Trần Tĩnh không từ chối ngay lập tức mà quay sang nhìn Lâm Bình.

Thấy thế, Trần Giang Sơn khẽ cau mày. Trần Tĩnh và

Lâm Bình có quan hệ gì?

Thế là Trần Giang Sơn nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt bực bội.

Lâm Bình chỉ phải than thở một tiếng, đúng là đang yên đang lành tự dưng lại bị người khác căm thù.

Chẳng qua anh cũng không ưa thích Trần Giang Sơn là bao. Dù Trần Giang Sơn căm thù anh đến mấy thì anh cũng chẳng thèm bận tâm.

Chỉ cần Trần Giang Sơn đừng tới gây sự với mình thì Lâm Bình sẽ không để ý tới anh ta. “Trần Tĩnh, tôi muốn đi ăn cơm. Cô thì sao?”

Lâm Bình nhìn Trần Tĩnh. Anh vốn đến gặp cô để lấy áo, sau đó nhân tiện kiếm quán ăn nào đó gần trường để dùng bữa tối, đồng thời tìm lại hương vị ngày xưa. Đó mới là mục đích của anh, đồng thời cũng là chuyện quan trọng nhất. Còn chuyện đi ăn nhậu ca múa với đám bạn học cũ này, nếu chỉ có mấy người như Vương Thành, Trịnh Khanh Kiều, Hà Duyên thì Lâm Bình cũng rất sẵn lòng.

Nhưng rất rõ ràng, cái gọi là cuộc họp lớp mà anh gặp phải hôm nay không phải là cuộc họp lớp bình thường, mà chỉ là một cuộc gặp mặt triển khai xoay quanh Trần Giang Sơn mà thôi. Lại thêm người đứng ra tổ chức là Viên Phong, một tên nịnh bợ Trần Giang Sơn, thế nên Lâm Bình không hề có hứng thú tham gia. “Tôi... Tôi cũng chưa ăn cơm đâu.”

Trần Tĩnh đáp, sau đó quay sang nhìn đám Trần Giang Sơn và Viên Phong, áy náy nói: “Xin lỗi các bạn học cũ, tôi không quá thích những trường hợp như thế nào nên dù tham dự thì e rằng sẽ làm mọi người cụt hứng. Mọi người cứ đi chơi đi, chúc mọi người vui vẻ.

Nói xong, Trần Tĩnh bèn đứng bên cạnh Lâm Bình.

Con người trong mắt Trần Giang Sơn khẽ co rút. “Nếu Trần Tĩnh không thích trường hợp như thế thì chúng ta đổi sang chỗ khác vậy.” Trần Giang Sơn nói.

Trần Tĩnh hơi xấu hổ. Thế nhưng không chờ Trần Tĩnh trả lời, Lâm Bình đã lên tiếng: “Hôm nay là buổi họp mặt của các cậu, chúng tôi vốn không nằm trong kế hoạch của các cậu nên không tham gia thì tốt hơn. Chúng tôi còn phải đi ăn tối nữa, khi nào rảnh chúng ta lại gặp mặt nhé.”

Nói xong, Lâm Bình bèn chào hỏi với đám Trịnh Khanh

Kiều, sau đó dẫn Trần Tĩnh rời khỏi cổng trường, đi vào khu phố ăn vặt gần đó.

Sắc mặt Trần Giang Sơn tức khắc cứng đờ, sau đó hoàn toàn đen sì. “Lâm Bình là cái thá gì mà kiêu căng thế?” “Cậu Trần đã có thiện chí mời chúng nó mà lại bị coi là lòng lang dạ sói, cũng không tự soi gương nhìn xem mình là cái thả gì.” “Còn con Trần Tĩnh kia nữa, đúng là chẳng biết điều gì cả."

Đảm bạn học cũ lập tức nhao nhao chỉ trích Lâm Bình và Trần Tĩnh. Những người này đều là những kẻ nịnh bợ Viên Phong và Trần Giang Sơn. Còn đám Trịnh Khanh Kiều thì im re. Lâm Bình và Trần Tĩnh vốn dĩ tình cờ xuất hiện đúng lúc mọi người tham gia buổi họp mặt nên họ không đi chơi cùng mọi người cũng chẳng sao. “Lâm Bình và Trần Tĩnh có quan hệ gì?” Trần Giang Sơn hỏi. “Chắc là không có quan hệ gì đâu. Hình như tôi chưa từng nghe nói Trần Tĩnh yêu đương bao giờ.” Viên Phong đáp ngay tức thì.

Anh ta chính là người hiểu biết nhiều nhất về động thái của các bạn cùng lớp. Chẳng qua Viên Phong không ngờ Trần Tĩnh lại càng lớn càng xinh đẹp đến thế.

Nghe vậy, sắc mặt của Trần Giang Sơn mới dịu đi.

Mấy năm qua, anh ta cũng thường xuyên trà trộn ở nơi son phấn, gặp vô số gái đẹp, lúc nãy nhìn Trần Tĩnh cũng không giống như là từng có bạn trai.

Nghĩ đến đây, Trần Giang Sơn càng thêm ngứa ngáy. Đã lâu rồi anh ta chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp và ngây thơ đến thế. Bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có lần sau nữa đâu.

Nếu Trần Tĩnh không thích đến những nơi như quán bar, quán karaoke thì đổi chỗ khác là được.

Thế là Trần Giang Sơn lập tức nói: “Hay là tối nay chúng ta đừng đi uống rượu ca hát nữa. Để tôi dẫn mọi người đi chơi trò kích thích hơn. “Kích thích gì cơ?”

Có người lập tức nảy sinh hứng thú. Đương nhiên trong đám có nữ sinh nên mọi người không cho rằng cái gọi là kích thích đó chính là ao rượu rừng thịt. “Câu lạc bộ đua xe High Speed.” Trần Giang Sơn nói. “Câu lạc bộ đua xe High Speed ư?” Bỗng có người kinh hộ: “Tôi từng nghe nói tới câu lạc bộ này rồi! Nghe nói chủ câu lạc bộ hình như là mỹ nhân đấy “Trước kia tôi cũng từng thấy quảng cáo. Nhưng hình như câu lạc bộ này chỉ cho hội viên vào thì phải? Nghe bảo muốn trở thành hội viên thì phải trả một khoản tiền kếch xù, người thường ai chịu nổi.

Nghe vậy, Viên Phong cười nói: “Mọi người lo cái gì? Nếu cậu Trần đã nói thế thì đương nhiên cậu ấy có thể dẫn mọi người đến đó chơi.

Trần Giang Sơn gật đầu: “Đúng thế. Làm hội viên bình thường của câu lạc bộ đua xe High Speed một năm phải trả ít nhất 100 triệu trở lên. Nhưng tôi là hội viên cao cấp của họ nên thỉnh thoảng có thể dẫn bạn bè tới chơi, không có vấn đề gì đâu. “Hội viên bình thường phải trả tận 100 triệu, thế hội viên cao cấp thì phải trả bao nhiêu tiền?” Có người kinh ngạc hỏi. “Một khoản tiền nhỏ thôi mà.” Trần Giang Sơn cười đáp: “Chỉ cần chi tiêu đủ 350 triệu là được.”

Anh ta đã từng độ một chiếc xe GoKart ở câu lạc bộ đua xe High Speed, tỉnh tổng chi phí vào khoảng 350 triệu. “350 triệu ư?”

Không ít người trong đám bạn học đều há hốc mồm.

Trong số họ, rất nhiều người có tổng thu nhập một năm chưa đủ 350 triệu. Tính ra thì đã đạt đến tiêu chuẩn lương một tháng khoảng 30 triệu, thuộc nhóm người có thu nhập cao ở Hải Châu này.

Nhưng ngay sau đó, đám người này lại cảm thấy bình thường. Trần Giang Sơn chính là con nhà giàu, sao họ có thể so sánh với anh ta. Chẳng qua trong lòng họ ít nhiều gì vẫn hơi hâm mộ anh ta. “Ha ha ha, vậy thì hôm nay chúng ta được hưởng sái từ cậu Trần rồi.” Viên Phong cười nó

Ngay cả đám Trịnh Khanh Kiều cũng hơi hào hứng. Họ chưa bao giờ được vào đó chơi đâu, thế nên đều rất tò mò. “Được rồi, để tôi gọi điện thoại hẹn trước đã, có lẽ phải chờ một lát mới được.” Trần Giang Sơn đáp.

Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì. Nhưng Tề Ngọc lại khẽ bĩu môi.

Suy cho cùng thì thân phận của cô ta chẳng qua chỉ là bạn gái cũ của Trần Giang Sơn mà thôi, cùng lắm là đêm nay ở bên Trần Giang Sơn để nhớ lại quá khứ, làm cho anh ta nể tình cũ, cô ta cũng có thể nhờ cậy chút ít vào nhà họ Trần.

Lâm Bình và Trần Tĩnh chọn một cửa hàng lâu đời trong phố ăn vặt gần trường học, cùng nhau ăn một bữa c.

Sau bữa tối, Lâm Bình định gọi taxi đưa Trần Tĩnh về nhà. Chẳng qua hai người vừa bước ra từ phố ăn vặt thì bỗng thấy một dãy xe hơi, nào là Honda, Peugeot, Volkswagen, Audi... Trong đó, chiếc xe xịn nhất là một chiếc Porsche giá khoảng 3 tỷ rưỡi.

Đồng thời họ cũng lại nhìn thấy những gương mặt quen thuộc bên cạnh những chiếc xe đó. “Các cậu không đi karaoke à?” Thấy Trần Giang Sơn, Trần Tĩnh thoảng sững sờ, Lâm Bình cũng rất bất ngờ vì đảm bạn học cũ còn chưa rời đi. “Chúng tôi đang định xuất phát nè. Nhưng không phải là đi hát karaoke mà định đến câu lạc bộ đua xe High Speed chơi.” Viên Phong đáp. “Trần Tĩnh, lần này chúng tôi không đến quán bar, cũng không đi hát karaoke, cậu cũng ăn tối xong rồi, chắc phải có thời gian họp mặt bạn bè chứ nhỉ?” Trần Giang Sơn cười nhìn Trần Tĩnh. “Đúng đấy Trần Tĩnh, cùng đi chơi đi! Khó khăn lắm mới được gặp lại nhau, đừng làm mọi người cụt hứng chứ." Viên Phong lại nói thêm. Тrцуe*лАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Trần Tĩnh lại lâm vào trạng thái xấu hổ. Dù sao mọi người đều là bạn học cũ, cô nghĩ nên mình tiếp tục từ chối thì đúng là rất ái ngại.

Trần Tĩnh kìm lòng không đậu quay sang nhìn Lâm Bình để nhờ vả.

Trần Giang Sơn cứ như con giun trong bụng Trần Tĩnh, lập tức lên tiếng mời Lâm Bình: “Lâm Bình, dù sao cũng là bạn học cũ, tôi thấy cậu cũng rảnh rỗi mà, chúng ta cùng đi chơi nhé?"

Thấy Trần Giang Sơn chịu mời Lâm Bình, Trịnh Khanh Kiều cũng cười nói: “Lâm Bình, nếu có rảnh thì cùng đi chơi đi, tôi còn chưa từng được thấy xe GoKart chân chính với cả sân đua đâu. Chúng ta có thể vừa chơi vừa trò chuyện với nhau. “Đúng đấy Lâm Bình. Nhiều năm không gặp, cũng nên tham gia họp mặt chứ." Vương Thành cũng lên tiếng. Lâm Bình nhìn họ, sau đó nhìn vẻ mặt xấu hổ của Trần

Tĩnh, khẽ nở nụ cười rồi gật đầu đáp: “Vậy thì đi thôi.”

Thế là Trần Tĩnh cũng đồng ý.

Câu lạc bộ đua xe High Speed ở Hải Châu.

Bởi vì Trần Giang Sơn đã liên lạc với nhân viên trước nên khi đám Lâm Bình đến nơi, đã có một nữ giám đốc dáng người dung nhan đứng đầu chờ họ ở đó. “Cậu Trần, dựa theo yêu cầu của anh, bên phía chúng tôi đã chuẩn bị mũ bảo hiểm, đồ bảo hộ và xe đua đầy đủ cho mọi người.”

Nữ giám đốc dẫn mọi người đi thẳng tới sân đua xe, vừa đi vừa nói: “Tuy nhiên bởi vì bạn bè của anh không phải là hội viên nên mặc dù lần này chúng tôi đã ngoại lệ cho phép anh dẫn họ đến chơi, nhưng chúng tôi sẽ thu phí 3 triệu/ tiếng đối với mỗi người. Những ai đến đây chơi thì sẽ phải chi khoản tiền thấp nhất là một tiếng, hơn nữa những thứ như mũ bảo hiểm, đồ bảo hộ đều không phải là đồ dùng chung nên họ phải mua cái mới... Nữ giám đốc nói tiếp.

Trước kia cũng từng có hội viên cao cấp dẫn bạn bè tới chơi nên chủ của họ đã đưa ra mức giá như thế. “3 triệu một tiếng ư?” Không ít người đều líu lưỡi với mức giá này.

Nếu không phải Trần Giang Sơn đã nói là anh ta sẽ gánh vác mọi chi phí đêm nay thì chắc chắn đa số bạn học sẽ không bao giờ tới nơi như thế này đâu.

Cho dù hai mươi bạn học chỉ chơi một tiếng thì Trần Giang Sơn cũng phải trả tới 60 triệu đồng, cộng thêm những chi phí khác, chắc chắn không chỉ có 60 triệu mà thôi.

Sau khi đến sân đua xe, trừ Trần Giang Sơn, Viên Phong và Lâm Bình, mọi người đều bị rung động vì sự hoành tráng của nó.

Toàn bộ sân đua xe được xây dựng một nửa ngoài trời, một nửa có mái vòm. Tổng cộng chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực chiếm diện tích còn lớn hơn cả diện tích của hai sân bóng đá cộng lại. Ánh đèn sáng trưng chiếu khắp sân đua xe, cảnh tượng trông hết sức đồ sộ.

Lúc này có người đang điều khiển một chiếc Gokart trong sân, tiếng động cơ vang vọng khắp sân đua.

Thấy vẻ khiếp sợ của đám bạn học cũ, ngay cả Trần Tĩnh cũng mở to mắt, đôi môi hồng hào khẽ hé mở, vẻ mặt rung động, Trần Giang Sơn nở nụ cười hài lòng.

Anh ta muốn thấy cảnh tượng như thế đấy. Trần Giang Sơn là một tay già đời, đã quá quen với cách cưa đổ phái đẹp.

Tuy nhiên ngay sau đó, Trần Giang Sơn lại phát hiện tại sao Lâm Bình lại có vẻ thờ ơ đến thế? Cứ như thể chẳng thèm bận tâm tới cảnh tượng hoành tráng trước mắt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK