Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông lớn, anh con mới không có đánh Đỗ Tín đâu. Anh ta cầm gậy bóng chày tự làm chính mình bị thương. Đến cả hai người Lâm Khải và Bạch Thành đều là bị Đỗ Tín đánh đấy ạ. Lâm Nhã vội vàng giải thích. “Bác cả, sự thật đúng là như thế, Bình hoàn toàn không có đánh nhóm người Đỗ Tín” Lâm An Quốc cũng nhanh chóng tiếp lời. “Lâm An Quốc, tôi biết chú muốn bảo vệ Lâm Bình, nhưng nói như thế là không công bằng. Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ chủ là người công bằng liêm chính, thế mà bây giờ lại vì một thằng nhóc mà đổi trắng thay đen, thật đáng thất vọng.” Lâm An Châu cười mỉa.

Ông ta nói với Lâm Minh Đức: “Bác cả, bác nhìn cổ Lâm Khải đi, trên đó vẫn còn dấu vết bị bóp đấy. Nếu bác vẫn không tin thì hãy đối chiếu dấu tay, đến lúc đó để xem mấy người giải thích như thế nào.

Tôi có thể bỏ qua việc Lâm Bình đánh Lâm Khải, nhưng Đỗ Tín bọn họ vừa là bạn tốt của Lâm Khải vừa là cậu chủ của tập đoàn nhà họ Đỗ ở Sơn Trà, có ý tốt đến thăm nhà chúng ta thì lại bị Lâm Bình làm bị thương. Nếu không phạt nặng Lâm Bình, thế chẳng phải chứng minh rằng nhà chúng ta ngay cả đúng sai cũng không phân biệt được sao? Đến lúc đó chúng ta làm sao có thể cho tổng giám đốc Đỗ Viễn Khang một câu trả lời thuyết phục? "Lâm An Châu, Bình đúng là có bóp Lâm Khải một cái, nhưng chân của Lâm Khải, cả vết thương của Đồ Tín và Bạch Thành đều không phải do nó làm. Anh đừng đổ oan cho con tôi." Mặt Lâm An Quốc đỏ bừng, căm tức nhìn Lâm An Châu. "Đủ rồi." Lâm Minh Đức ngồi ghế trên vô bàn một tiếng. Mấy người đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai đều dừng lại ngay lập tức.

Sau đó, ông đưa mắt nhìn tất cả mọi người một lượt rồi dừng lại trên người Làm Bình. "Bình, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào ?

Lâm Bình không giấu giếm, đều kể lại mọi chuyện. “Ông lớn, Lâm Binh chính là đang nổi những nói cuội. Cậu Tín lại không điển, làm sao có thể cầm gây bóng chày tấn công bạn bè của mình, lại còn tự đánh gãy cá chân mình chứ?” Ngay khi Lâm Bình vừa nói xong, Lâm Khải liên nhanh chóng lên tiếng.

Sắc mặt của Đỗ Tin và mấy người bên cạnh trở nên hơi khó nhìn. Đặc biệt là Đỗ Tín, anh ta vẫn không hiểu nổi tại sao mỗi lần anh ta muốn đánh Lâm Bình thì đều đánh nhầm sang đàn em.

Tuy nhiên, hiện tại, việc này không quan trọng.

Điều anh ta muốn bây giờ là Lâm Bình phải quỳ xuống xin lỗi anh ta, giống như một con chó cầu xin sự tha thứ của hắn.

Kẻ thấp kém phải có ý thức của kẻ thấp kém. “Ông cụ Đức, chẳng lẽ ông cảm thấy tôi là một tên điện đến bản thân mình cũng thẳng tay đánh đập được sao?" Đỗ Tín nhìn Lâm Minh Đức.

Lâm Minh Đức cười: “Cậu chủ Tín cứ thích nói giỡn. “Đã như vậy xin ông cụ Đức phân xử, để Lâm Bình cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Nếu không, tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhờ cha tôi thay mặt đòi lại công lý” Đỗ Tín uy hiếp.

Anh ta vừa dứt lời, khuôn mặt của Lâm Minh Đức cũng trở nên khó coi hơn.

Mặc dù ông tin tưởng những gì Lâm Bình nói nhưng Đỗ Tín đúng là không thể tự đánh chính mình. Một cậu chủ sở hữu gia sản trị giá lên đến hàng ngàn tỷ như vậy, nếu không phải tinh thần có vấn đề, thì làm sao có thể chính tay làm bản thân bị thương để hãm hại Lâm Bình.

Rõ ràng là không thể.

Trong một lúc, Lâm Minh Đức bỗng lâm vào tình thế tiến lùi đều khó khăn. Một lát sau, ông quyết định: “Bình, cháu xin lỗi Đỗ Tín bọn họ đi.”

Trong suy nghĩ của ông, Lâm Bình nếu đã đánh Lâm Khải thì việc đánh Đỗ Tín bị thương cũng không phải không thể xảy ra. Tuy vậy, Lâm Khải bị đánh chắc phần lớn là do bản thân nó tự tìm đường chết. Lâm Minh Đức ông đã sống hơn bảy mươi năm, đối với tính cách thằng con của Lâm An Châu này và cả gia đình của nó nữa cũng tương đối hiểu rõ.

Trong trường hợp này, tìm một giải pháp mọi người đều hài lòng là tốt nhất.

Lâm Bình chỉ cần xin lỗi Đỗ Tín và Bạch Thành thì mọi việc đều tốt đẹp.

Cũng chỉ có cách này, cơn giận của Đỗ Tín mới nguôi ngoại. Quyết định này của Lâm Minh Đức có thể được xem như là bảo vệ Lâm Bình dưới một hình thức trả hình, tránh việc Đỗ Tín nuôi lòng oán hận rồi tìm cách trả thù Lâm

Bình.

Tất nhiên Lâm Minh Đức đã từng nghe người ta nói qua về tập đoàn nhà họ Đỗ giàu nứt vách đổ tường ở Sơn Trà. Nếu Đỗ Tín muốn gây phiền phức cho Lâm Bình sợ là nó không thể giải quyết được.

Vậy thì cách tốt nhất là Lâm Bình nhận lỗi, từ đó chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua xem như chưa từng xảy ra. “Không! Tôi muốn nó quỳ xuống xin lỗi, nếu không chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Đỗ Tín oán giận. “Tôi cũng vậy” Bạch Thành cũng theo sau. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng h*ộ team nha !!!

Sắc mặt Lâm Minh Đức thay đổi liên tục, hết đen lại trång.

Yêu cầu Lâm Bình nói xin lỗi thì có thể, nhưng bắt nó quỳ xuống nhận sai... “Ông lớn, chuyện này ông đừng quản." Lâm Bình, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ, đột nhiên lên tiếng. “Cháu sẽ nói xin lỗi” Anh thờ ơ nói. “Chuyện này.” Lâm Minh Đức thở dài. Nói chung cũng là làm khó đứa trẻ này.

Lúc này, Lâm Khải vô cùng sung sướng, mặc dù anh ta có chút hối hận không thể bắt Lâm Bình quỳ xuống trước mặt mình, nhưng có thể thấy tên khốn đó quỳ lạy Đỗ Tín cũng coi như đạt được mục đích hôm nay.

Ngay lập tức, Lâm Khải hào hứng rút điện thoại ra chuẩn bị quay lại toàn bộ quá trình. Sau đó, anh ta sẽ đăng video lên vòng bạn bè và gửi luôn vào nhóm Zalo của nhà họ Lâm để tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh Lâm Bình quỳ xuống vái lạy như một con chó. “Bình..." Lâm An Quốc vội vàng ngăn cản. Ông làm sao có thể nhẫn tâm để con mình đã bị người ta hãm hại lại còn phải nén giận xin lỗi người ta.

Thậm chí phải quỳ xuống lạy?

Lâm Bình xua tay, ra hiệu Lâm An Quốc đừng quan tâm. Anh quay lại nhìn Đỗ Tín. “Anh cho rằng tôi làm anh bị thương nên phải xin lỗi có đúng không?” Lâm Bình hờ hững.

Đỗ Tín ngồi trên ghế, cười giễu: "Không sai, tao muốn mày quỳ xuống, cúi đầu, nói xin lỗi!” Anh ta đem nguyên nhân bản thân không thể khống chế cây gậy bóng chày đổ lên người Lâm Bình, cho là Lâm

Bình tên khốn này giở trò quỷ. “Được, tôi xin lỗi.” Lâm Bình gật đầu.

Sau đó, trong chớp mắt.

Bop!

Một cái tát bỗng vang lên.

Cùng lúc đó, cả người Đỗ Tín và ghế ngồi cùng nhau bị đánh ngã. “Xin lỗi, tôi vừa mới đánh anh, bây giờ tôi xin lỗi anh.”

Lâm Bình nhẹ giọng nói.

Anh bước một bước tới trước mặt Đỗ Tín, đỡ anh ta ngồi dậy.

Hai tay Lâm Bình chấp sau lưng. Lại thêm một cái tát nữa dừng lại trên mặt Đỗ Tín.

Bop! “Thật xin lỗi!”

Bop! “Thật xin lỗi !

Bop!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK