Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 408: Nguyễn Hoài Nam.

Buổi chiều cùng ngày hôm đó, Lâm Bình bay thẳng vào Đà Nẵng.

Trước tiên là kính cần đi thăm hỏi Ngụy Lão.

Sau đó mới là đi đến viện nghiên cứu sinh dược.

Nhưng.

Viện trưởng của viện nghiên cứu sinh dược Đà Nẵng bây giờ cũng đang không có mặt ở Đà Nẵng.

Một năm khó lắm mới có một dịp nghỉ ngơi.

Tết âm lịch về nhà tới tận bây giờ vẫn chưa quay

Lâm Bình không tránh khỏi cười khổ vài tiếng. lại.

Chẳng trách trước kia anh không liên lạc được cho vị viện trưởng này.

Cũng giống với thiên phú về tài năng võ thuật của Lâm Bình. Vị viện trưởng của viện nghiên cứu sinh dược này cũng được xem như là một người tài, một kỳ nhân. Cô ta ở phương diện về sinh dược, có được tư chất trời ban mà người thường khó lòng nào có được.

Lúc còn chưa tới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Đã được nhận giải thưởng nobel Y học một lần, và vừa mới năm ngoái đây đã chiến thắng áp đảo toàn bộ những đối thủ khác, nhận được nobel y học thêm một lần nữa. Nhưng mà, cô ta vẫn có một quy tắc nhất định.

Trong lúc làm việc, có thể làm việc một cách vô cùng liều mạng, có khi ngẩn ngơ ở phòng nghiên cứu suốt vài tháng trời, ăn, uống, ngủ, nghỉ cũng đều ở phòng nghiên cứu hết.

Nhưng mà trong lúc cô đang nghỉ ngơi, thì tuyệt đối không ai được phép làm phiền đến cô ấy.

Đến cả Ngọc Hoàng trên trời cũng không được.

Cho dù là chức vị của Lâm Bình hay Ngụy Lão có cao hơn cô ta đi chăng nữa, thì trong khoảng thời gian cô đang nghỉ ngơi, cô nói không gặp thì chắc chắn sẽ không gặp. “Không biết viện trưởng Nguyễn Hoài Nam khi nào mới kết thúc kì nghỉ?”

Lâm Bình đành phải đi hỏi thăm thử xem sao.

Nhưng mà câu trả lời anh nhận được cũng không rõ ràng cho lắm.

Vị viện trưởng của viện nghiên cứu sinh dược Đà Nẵng từ cái tên thôi đã khác hẳn với những cô gái bình thường nữ tính khác rồi, tên là “Nguyễn Hoài Nam Đã làm việc liên tục suốt hơn 3 năm trời, cũng không hề về nhà lần nào cả. Nghe nói, lần này, cô ta muốn nghỉ một kì nghỉ vô hạn. Chừng nào cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi đủ thì mới quay về làm việc.

Lâm Bình khóe miệng khẽ nhếch lên một cái.

Vốn dĩ định đem “Ngộ đạo đan giao cho những người khác của viện nghiên cứu làm.

Nhưng, do dự một hồi lâu sau, Lâm Bình vẫn là quyết định, chuyện như thế này vẫn cứ nên giao cho Nguyễn Hoài Nam làm thì mới ổn được. "Đem tư liệu của viện trưởng Hoài Nam ra đây cho tôi.”

Cuối cùng, dựa vào thân phận của mình, Lâm Bình đã lấy được tư liệu cá nhân của Nguyễn Hoài Nam từ viện nghiên cứu sinh dược Đà Nẵng.

Tìm thấy được địa chỉ quê nhà của Nguyễn Hoài Nam.

Quyết định sẽ đi về phía quê nhà của Nguyễn Hoài Nam, tự mình mời cô quay trở lại, làm cho cô chấm dứt việc nghỉ ngơi sớm một chút.

Cũng không còn cách nào khác.

Thời gian không chờ đợi con người.

Lâm Bình nhất định phải tận dụng tối đa những thời gian có thể tận dụng một cách nhanh nhất, đem chuyện của “Ngộ đạo đan giải quyết cho thật tốt, nếu thật sự đúng như những gì anh suy nghĩ thì.

Tạo ra một lượng lớn võ giả từ bên trong.

Sẽ là một kì tích mà từ trước đến nay chưa từng có.

Chỉ là

Ngay vào lúc Lâm Bình nhìn vào tài liệu cá nhân của Nguyễn Hoài Nam, chính anh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Họ và tên: Nguyễn Hoài Nam. Tên từng dùng: Nguyễn Thịnh Nam. Không cần phải nghĩ nhiều.

Lâm Bình cũng biết, cái tên “Nguyễn Hoài Nam” này nhất định là do bản thân cô ta tự đổi mà thành.

Lạc Dương.

Dung Thành.

Lâm Bình ngồi trên máy bay, lúc bay đến được Dung Thành thì cũng đã là thời gian của buổi chiều rồi. Lâm Bình một lần nữa thử gọi điện thoại cho Nguyễn Hoài Nam.

Nhưng, “Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Sorry! thesubscriberyoudialedispoweroff........ Lâm Bình chỉ đành bất đắc dĩ mà tắt máy.

Chỉ còn cách tự mình đi về phía nhà Nguyễn Hoài Nam thôi.

Cũng còn may, đường vào nhà Nguyễn Hoài Nam không quá khó kiếm.

Lâm Bình tùy tiện gọi một chiếc taxi, nói với tài xế, tài xế taxi liền biết được.

Đến nơi đó rồi, thứ đầu tiên mà Lâm Bình nhìn thấy là ba chữ “Dinh thự nhà họ Nguyễn

Lúc này Lâm Bình mới biết rằng, Hóa ra nhà Nguyễn Hoài Nam vốn dĩ là nhà có điều kiện, tính ra ở mặt bằng chung của Dung Thành thì có lẽ không còn được xem là gia đình nhỏ trung lưu, cửa nhỏ nhà nghèo nữa rồi. “Cảm phiền anh thông báo lại với cô Nguyễn Hoài Nam một chút, cứ nói là có người bạn cũ tên Lâm Bình ghé chơi!”

Lâm Bình cười cười rồi nói với anh nhân viên bảo vệ đứng ở cửa

Anh và Nguyễn Hoài Nam là chỗ quen biết.

Mà Nguyễn Hoài Nam cũng là một trong số rất ít người biết được chuyện, Lâm Bình chính là Lâm Thanh Sơn. “Ngài Lâm Bình à, thật ngại quá, cô chủ nhà chúng tôi đã dặn dò là sẽ không gặp bất kì một ai.” Người nhân viên bảo vệ đứng ở cửa nói lời xin lỗi.

Chuyện này đích thực là do Nguyễn Hoài Nam dặn dò cho bọn họ.

Nói là chỉ cần có bất kì một ai đến tìm cô thì toàn bộ đều nói là không gặp.

Nghe vậy.

Khóe miệng Lâm Bình lại cong lên, cười tươi với người bảo vệ đó.

Vào lúc Nguyễn Hoài Nam nghỉ ngơi, đúng thật sự là không gặp bất kì người nào. “Anh cứ nói với cô ấy một tiếng, người bạn cũ tên Lâm Bình đến, cô ấy sẽ gặp thôi.”

Lâm Bình lại nói tiếp.

Người nhân viên bảo an nhìn Lâm Bình từ đầu tới chân, tuy rằng anh bắt taxi tới đây, nhưng mà nhìn từ quần áo đến cách ăn mặc, thật sự đem lại cảm giác phi phàm khác với người bình thường.

Đoán là, người này cũng không phải người bình thường đầu.

Do dự một lát, người bảo an chỉ gật đầu nói: “Vậy thì để tôi đi thông báo một tiếng thử xem sao.

Dinh thự nhà họ Nguyễn, ở trong phòng khách.

Lúc này đang có 5 người ngồi ở đây.

Hai đội vợ chồng trung niên.

Còn có một cậu thanh niên trông có vẻ khí chất bất phàm, khoảng độ hai mươi bảy hai mươi 8 tuổi gì đó. “Cậu Thành Niên à, Thịnh Nam vẫn còn chưa dậy hay sao?”

Trong đó có một người đàn ông nho nhã của một cặp vợ chồng trung niên, nhìn về phía bố của Nguyễn Hoài Nam, cười cười mà hỏi. “Con nhỏ đó, từ sau khi về nhà đến giờ, sắp khiến tôi tức đến chết mất rồi, ngày nào cũng thức đêm như con cú, đến sáng thì mệt quá nên ngủ bù.” Nhớ đọc truyện *trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Nguyễn Thành Niên đeo kính mắt tức giận mà nói “Người trẻ tuổi ấy mà, có như thế cũng là bình thường”

Nguyễn Thành Niên cười nói với người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện. “Để tôi đi kêu Thịnh Nam dậy đã, chắc cũng ngủ đủ rồi, để nó xuống đây nói chuyện tâm sự với Gia Thuật nhé. Nguyễn Thành Niên nói với vợ ông là Hà Ngọc Kì đang ngồi bên cạnh. “Bác gái à, thôi cứ kệ đi, nếu Thịnh Nam còn muốn ngủ thì cứ để cho Thịnh Nam ngủ đi, đợi cô ấy ngủ đủ giấc rồi thì sẽ tự dậy thôi mà”

Cậu thanh niên tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi tên là Châu Gia Thuật lễ phép cười nói. “Vẫn cứ là Gia Thuật tâm lý hiểu chuyện, sau này giả Thịnh Nam cho con, ta cũng yên tâm rồi.” Hà Ngọc Kì cười cười nói, “Chỉ là, cũng đến lúc phải kêu con bé dậy rồi, Gia Thuật, con bằng tuổi với con bé, các con mới dễ nói chuyện được với nhau, đến khi đó, con giúp ta khuyên nhủ con bé một chút, bảo nó làm việc và nghỉ ngơi cho giống người bình thường, đừng có lúc nào cũng như con củ ngủ ngày cày đêm.”

Chỉ là.

Ngay khi Hà Ngọc Kì vừa kịp nói xong câu nói kia.

Thì từ hướng cầu thang của tầng hai đã truyền tới một tiếng bước chân. “Bố, mẹ, hai người không cần phải gọi, con dậy rồi.

Cùng lúc đó tiếng rên rỉ ngái ngủ của Nguyễn Hoài Nam truyền tới, cô cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Dứt lời.

Nguyễn Hoài Nam lại nhìn về phía mấy người của gia đình nhà Châu Gia Thuật: “Chú Châu Phong, Dì Vương Mai, Gia Thuật, chào buổi chiều” “Thịnh Nam thức dậy rồi à, mau qua đây ngồi đi, lâu lắm rồi dì không có được gặp con đó

Mẹ của Chu Gia Thuật nhìn về phía Nguyễn Hoài Nam, sau đó bật cười rồi nói.

Nhìn thấy Nguyễn Hoài Nam trong mắt bà ấy cũng như nhìn thấy con dâu của mình vậy. “Lâu rồi không gặp, Dì Vương Mai càng ngày càng nha, lại còn càng ngày càng trẻ ra nữa cơ chứ.

Trên mặt Nguyễn Hoài Nam nở ra một nụ cười. Nghe được lời khen này.

Nụ cười trên mặt mẹ của Châu Gia Thuật càng trở nên xán lạn hơn.

Chỉ là.

Nguyễn Hoài Nam thừa biết, bọn họ đến đây với mục đích gì rồi.

Đến để xem mắt đây mà.

Nguyễn Hoài Nam đang nghĩ đến việc tìm lí do gì đó để chạy trốn, định bảo là mình còn chưa rửa mặt, đi rửa trước cái đã rồi nói chuyện sau.

Nhưng,

Đúng vào lúc này.

Nhân viên bảo an đi từ ngoài vào trong phòng khách thông báo: "Cô chủ, ở bên ngoài dinh thự có một người vừa mới tới, nói là tới để tìm cô. "Không gặp” Nguyễn Hoài Nam nhăn mặt nhíu nhíu mày, trực tiếp nói với bảo an. “Vâng” Người bảo an đáp lại.

Nhưng nghĩ một hòi, người nhân viên bảo an đó lại nói thêm một câu nữa: “À nhưng mà anh ta nói, anh ta là một người bạn cũ của cô, tên là Lâm Bình

Nói dứt câu.

Người nhân viên bảo vệ đó lui về phía sau.

Hå?

Nhưng mà..

Ngay vào lúc đó, Nguyễn Hoài Nam bỗng nhiên nói: “Đợi chút đã, đem anh ta vào đây đi, à không đúng, để tôi ra đón anh ta.

Dứt lời.

Nguyễn Hoài Nam bước thẳng về phía bên ngoài cửa. “Thịnh Nam, ai vậy?"

Ngay khi ấy.

Hà Ngọc Kì hỏi cô.

Nguyễn Hoài Nam nghĩ ngợi một hồi, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười quái dị: “Bạn trai con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK