Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện này... ngài Ngụy, không giấu gì ngài, hiện tại chúng tôi cũng không biết cha tôi đang bế quan ở đâu. Khi cha tôi rời đi, ông ấy cũng không nói cho chúng tôi biết. Ông ấy chỉ nói rằng lúc này vẫn chưa tiến vào thần cảnh nên tạm thời sẽ không xuất quan"

Trần Đình Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nói chuyện với ông Ngụy.

Còn về việc nhà họ Trần làm sao lại biết được chuyện Lâm Thanh Sơn bị thương, Trần Đình Vũ cũng không giải thích, vì ông ta biết rằng ông Ngụy sẽ không hỏi sâu về chủ đề này. "Nói như vậy có nghĩa là lần này tôi không thể gặp được anh Hữu rồi đúng không?"

Ông Ngụy nói với vẻ đầy tiếc nuối. "Một khi biết cha tôi bế quan ở nơi nào, chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài Ngụy biết." "Hơn nữa, tôi thấy khi cha tôi rời đi cũng khá quyết tâm. Nói không chừng, không cần đến mấy năm nữa mới có thể đột phá hóa cảnh, tiến vào Thần cảnh. Đến lúc đó, cha tôi nhất định sẽ tự mình tới Đà Nẵng thăm ngài."

Trần Đình Vũ nói lại một lần nữa.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, nếu có thể liên hệ với anh Hữu thì hãy nói cho anh ấy biết, chỉ cần có hy vọng tiến vào Thần cảnh, chúng tôi có thể cung cấp cho anh ấy tất cả mọi tài nguyên mà anh ấy cần đến."

Ông Ngụy đứng lên nói.

Nói xong.

Ông Ngụy định rời đi. "Ngài Ngụy...

Trần Đình Vũ cũng lập tức đứng lên muốn giữ ông

Ngụy lại.

Tuy nhiên, ngay sau khi Trần Đình Vũ gọi hai tiếng "Ngài Ngụy ", ông Ngụy liền ngắt lời Trần Đình Vũ: "Tôi còn có việc quan trọng phải làm, nên sẽ không ở lại đây lâu được." "Vậy thì... để tôi tiến ngài..." Trần Đình Vũ thấy ông Ngụy không có ý định ở lại, thì nhanh chóng mở miệng nói. "Không cần đâu." "Anh ra nhập hóa cảnh cũng được nhiều năm rồi, thực lực cũng không tăng nhanh lên đáng kể, nếu có thời gian, anh nên chăm chỉ tu luyện hơn. Nhà họ Trần các người mới có thể nổi lên, việc kinh doanh của dòng họ cũng không thiếu người lo liệu. "Đừng lãng phí tài năng của anh."

Ông Ngụy lại nhìn Trần Đình Vũ thật sâu rồi khuyên

Sau đó.

Bước nhanh một bước, cũng không giống tư thế nhàn nhã như vừa nãy, mà dường như thu ngắn một tắc lại, một bước mười thước, gần như kéo dài thành một cái bóng ẩn hiện trên không trung, trong nháy mắt biến mất trước mặt Trần Đình Vũ.

Rời khỏi nhà họ Trần. "Cung tiễn ngài Ngụy

Trần Đình Vũ nhìn ông Ngụy đã biến mất trong chớp mắt, nụ cười trên mặt vẫn không suy giảm, vẫn giữ thái độ cung kính nói.

Một lúc sau.

Nụ cười trên mặt Trần Đình Vũ tắt dần. Ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách. "Anh cả, ông Ngụy có chuyện muốn nói."

Bên cạnh, người ngồi nói chuyện cùng với Trần Đình Vũ là Trần Đình Quân đang cau mày. “Điều này là tất nhiên. Trần Đình Vũ gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế. "Xem ra bên trên đã có người đã bất mãn rồi."

Gương mặt Trần Đình Quân đầy lo lắng nói chuyện. "Cũng không sao cả. Chỉ có điều bởi vì chuyện của Côn Long đêm qua đã khiến cho họ nóng lòng không thể chờ đợi được nữa. Cha là người mà từ trước đến nay luôn hy vọng được gia nhập thần cảnh, không ai vì chuyện này mà làm gì nhà họ Trần cả. Hơn nữa cũng chính vì lý do này mà họ luôn ủng hộ nhà họ Trần của chúng ta." "Hơn nữa, lần này cha không phải nói dối, ông ấy thật sự có ý định bước vào Thần cảnh, nhưng thời gian có thể kéo dài thêm vài năm nữa."

Trần Đình Vũ trầm giọng nói. "Cũng không biết lựa chọn của cha rốt cuộc là đúng hay sai nữa?"

Trần Đình Quân thở dài. "Nếu không chọn cách này, có lẽ bây giờ cha sẽ có thể an dưỡng rồi."

Trần Đình Vũ cũng thở dài.

Tối hôm qua, Trác Nguyên Võ tự đánh gãy tay.

Nhưng trước đó.

Trong mấy chục năm qua, thực tế đã có quá nhiều cường giả cấp thần cảnh bị sa ngã.

Nếu cha muốn bước chân vào Thần Cảnh, nói không chừng nửa năm trước đã xảy ra chuyện rồi.

Rốt cuộc, sáu tháng trước, ngoài việc Lâm Thanh Sơn bị thương, rất nhiều cường giả tông sư hóa cảnh cũng bị giết chết, thậm chí hai người thần cảnh cũng đã bị tiêu diệt. Đối những Tông Sư Hóa Cảnh không hiểu rõ sự tình, tất cả nỗ lực cả đời của bọn họ đều hy vọng đều là có thể bước vào Thần cảnh.

Tuy nhiên, cấp thần cảnh rốt cuộc là họa hay phúc thì vẫn chưa ai biết được rõ ràng.

Sau khi rời khỏi nhà họ Trần.

Ông Ngụy quay đầu, liếc nhìn nhà họ Trần rồi khẽ thở

Trần Mạng Hữu và ông ta cũng được coi là bạn thân. Thật đáng tiếc.

Trong dịp tết, Trần Mạng Hữu vẫn ở trong nhà họ Trần, tuy rằng phần lớn người nhà họ Trần không biết chuyện, nhưng không thể giấu giếm ông Ngụy được.

Bây giờ lại nói với ông ta rằng Trần Mạng Hữu đã rời đi sáu tháng trước?

Sợ rằng, đêm này đến đêm khác kéo dài mãi không nguôi

Nhà họ Trần có được địa vị như ngày nay, trở thành dòng họ số một rất có tiếng tăm ở Hải Nam, hơn nữa vị thế không thể lay chuyển.

Đây không chỉ là công sức của riêng nhà họ Trần. "Trần Mạng Hữu ơi là Trần Mạng Hữu, suy cho cùng, lựa chọn của ông cũng đã sai rồi. Nếu như ngay từ đầu ông đã không yêu cầu nguồn tài nguyên ở biển đó thì đã không sao cả rồi. Bây giờ đã có rồi, đến lúc phải dốc sức mình tu luyện thì may ra sớm mới có thể gia nhập được Thần cảnh. Nhưng rõ ràng đã quá muộn để đột phá, ham sống sợ chết trốn tránh, là sợ bị phát hiện cái gì chứ?"

Ông Ngụy thở dài.

Đừng đòi hỏi mỗi một cường giả đều phải công tư riêng minh mà hiện ngang đối mặt với hiểm nguy.

Tuy nhiên, nếu ông ta không muốn nguồn tài nguyên đáng ra phải giao cho người khác đó, cho dù ông đang ở cõi thần cảnh, có chết cũng không muốn chịu trách nhiệm của giới thần cảnh, thì cũng không ai sẽ ép buộc được ông ta. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện t*ại tamlinh247.org

Nhưng vì ông ta đã sử dụng những nguồn tài nguyên đó rồi thì ông nhất định phải bán mạng vì nó

Vẫn còn nhớ năm đó.

Những tài nguyên đó lẽ ra phải được trao cho Hoàng

Viễn Phương.

Tuy nhiên, Hoàng Viễn Phương đã tích vô số vết thương cũ trong cơ thể, ngay cả khi dùng hết những tài nguyên đó, hy vọng có thể bước vào cấp Thần cảnh vẫn là kém xa so với Trần Mạng Hữu lúc đó.

Cho nên Hoàng Viễn Phương đã chủ động từ bỏ cơ

Vì vậy, ông Ngụy xuất hiện đến tìm thấy Trần Mạng Hữu.

Đồng thời, ông ta cũng kể rất nhiều điều mà Trần

Mạng Hữu không biết. Vào thời điểm đó, Trần Mạng Hữu đã đồng ý rằng một khi bước chân vào Thần Cảnh, ông ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm xứng đáng của mình.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Trần Mạng Hữu, người từng hy vọng một lần có thể bước vào giới Thần cảnh, nhưng lại mắc kẹt ở chướng ngại vật cuối cùng và không thể vượt qua.

Sau đó.

Ông Ngụy lại tiếp tục cung cấp cho Trần Mạng Hữu một số thứ quý hiếm, nhưng Trần Mạng Hữu vẫn không thể bước vào thần cảnh.

Lúc đầu mọi người vô cùng tiếc nuối.

Rốt cuộc muốn đột phá đến thần cảnh cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng... Theo thời gian, ông Ngụy phát hiện Trần Mạng Hữu dường như có thể bước vào Thần Cảnh, nhưng ông ta dường như cố ý ép buộc, không cho chính mình đột phá bước vào giới Thần cảnh...

Lúc trước thì có thể đợi.

Nhưng bây giờ, không có quá nhiều thời gian để chờ đợi. "Thanh Sơn, hãy làm theo những gì mà cậu muốn làm

Ông Ngụy lại thở dài gửi tin nhắn cho Lâm Bình. Tại quán cà phê.

Lâm Bình nhận được tin từ ông Ngụy.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Bình. Ông Ngụy lại bất ngờ đến Hải Nam để thăm gia đình họ Trần.

Tất nhiên là do anh mời mà đến rồi.

Nếu như vậy thì.

Trần Mạng Hữu.

Nếu ông ta không tiến vào được thần cảnh, vậy thì anh sẽ bắt ông ta xuất hiện, đánh cho nhập vào thần cảnh.

Cất điện thoại đi, Lâm Bình bước về phía Trần Lạc Hải đang gồng mình đứng dậy. "Anh, người hóa ra lại là Tông Sư Hóa Cảnh ?"

Trần Lạc Hải ngước nhìn lên rồi lau vết máu trên khỏe miệng.

Cho dù biết Lâm Bình là Tông Sư Hóa Cảnh, trong mắt Trần Lạc Hải vẫn không có chút nào sợ hãi, mà là lộ ra vẻ đầy oán hận. "Nếu anh đã là Tông Sư Hóa Cảnh rồi, vậy anh cũng nên biết tôi là người nhà họ Trần, có một không hai, ông cố của tôi chính là Trần Mạng Hữu võ giả hàng đầu Việt Nam. Nếu anh dám đả thương tôi, anh không sợ nhà họ Trần tôi sẽ trả thù sao?"

Trần Lạc Hải nghiến răng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK