Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 417 Lâm soái

Tưởng Phổ Trạch nuốt nước bọt. Hiện giờ sau trận Trung Hải ấy, những nhân vật lớn đứnghàng đầu đã hiểu rồi, Lâm Thanh Sơn tên thật không phải là Lâm Thanh Sơn mà là Lâm Bình.

Lâm Bình là Lâm Thanh Sơn ư? Anh ấy trước nghe bố của anh ấy là Tưởng Quốc Nguyên nói qua màbản thân Tưởng Phổ Trạchkhông thành công như hai người anh của mình, hai người đều lọt vào cái bóng của nhà họ Tưởng, tự mình mở công ty, nuôi tình nhân, thậm chí còn ngồi bí mật làm trùm thế giới ngầm ở Dung Thành. Đây cũng là lí do vì sao, rõ ràng anh ta ở nhà xếp hạng thứ ba, lại được không ít người gọi là lão đại.

Anh ta biết, người như Lâm Thanh Sơn,cho dù cha anh ta vẫn còn ở bắc cảnh làm, thời kì đỉnh điểm, gặp Lâm Thanh Sơn cũng phải chào kính trọng. Tuyệt đối không phải là người mà anh có thể chọc. Cho nên sau khi nhìn ảnh của Lâm Thanh Sơn, Tưởng Phổ Trạch mới khắc vào trong tâm trí diện mạo của anh ta.

Tức là một ngày nào đó, nếu bạn gặp được người trẻ như vậy, đừng vì nhận không ra mà coi nhẹ đối phương đắc tội với đối phương, rất là đặc biệt.

Đến cuối cùng, bản thân vẫn chọc vào đối phương? Chị Thủynhìn Lâm Bình với sắc mặt lạnh lùng, nhưng lại cảm nhận được người đàn ông bên cạnh có chút không ổn. Chị Thủy quay đầu, nhìn Tưởng Phổ Trạch. Liền phát hiện sắc mặt anh ta cứng đờ, và biểu cảm cửa anh ta cũng rất kinh ngạc.

Ngay sau đó, không đợi chị Thủy nói gì, Tưởng Phổ TRạch thả lỏng cô trong vòngtay của mình, bước nhanh tiến lên. Bước tới chỗ Lâm Bình có vẻ giống như sờ mông, được lợi nhưng không xin lỗi .

Lễ độ cung kính. Thậm chí còn có chút sợ hãi. Cúi đầu cong lưng “ Tưởng Phổ trạch chào Lâmsoái”

Tưởng phổ trạch không có để ýđến ánh mắt của chị Thủy cũng không quan tâm người đang nằm ở cửa hộp đang không ngừng kêu gào. Lúc đó kinh sợ lớn tiếng nói. Tư thế cực thấp. Nhìn thấy cảnh tượng này, chị Thủy nhìn ngây người ra.

Sao lại thế này?

Tưởng Phổ Trạch trước còn thề sẽ giải quyết Lâm Bình để trút giận cho cô. Trong nháy mắt lại thấp giọng khép nép với Lâm Bình, cúi đầu phục tùng?

Nhưng rất hiển nhiên, khiếp sợkhông chỉ là chị Thủy. Trên ghế, lúc này Châu Gia Thuật, Sài Thiệu Huy, Vi Vi và mọi người cũng hoàn toàn bị sự ngây người .

Họ đều nghĩ đến, lần này bị Lâm Bình liên lụy chết mất, xong đời rồi.

Đều là vội vã đi ra,cố gắng để giải thích cho Tưởng Phổ Trạch lại nhìn thấy cảnh tượng này. “ tôi không phải là hoa mắt sao? Đây là Tưởng lão đại. Châu Gia Thuật thật không thể tin được, nhưng cảnh tượng trước mắt lại thật xảy ra rồi. Ngay tại trước mắt họ. 'nếu người nhận ra ta vậy sự việc sẽ dễ dàng hơn”. Lâm Bình nhìn Tưởng Phổ trạch cúi đầu trước mặt, nhẹ nhàng nói. danh tiếng Lâm soái, uy danh Trung Quốc, tiểu Tưởng sao có thể không nhận ra.

Tưởng Phổ Trạch toát mồ hôi lạnh trêntrán. Vừa nãy anh ta phải người đi bắt Lâm Thanh Sơn, người của anh ta còn ra tay nữa.

Nếu Lâm Thanh Sơn là một người nhỏ mọn, lại tính toán, đánh đột kích Trung Quốc chiến thần, đột kích bắc cảnh thống soái hàng đầu, ngay cả lão tổ tông cũng bị chết vì anh ta.

Lâm soái, những việc trước đây, hoàn toàn là hiểu lầm, tôi không hề hay biết Lâm soái ở bên trong, mong Lâm soái tha lỗi.

Tưởng Phổ Trạch lại một lần nữa run rẩy nói. “không sao”. Lâm Bình lại thản nhiên nói.

Tưởng Phổ Trạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này anh ta mới phát hiện, đằng sau lưng ướt sũng cả người giật mình toát mồ hôi lạnh. “ được rồi, không cần phải cúi lưng, đứng dậy có gì nói” Lâm Bình lại nói. “vâng”

Tưởng Phổ Trạch lập tức đứng thẳng

Sau đó, giống như là nghĩ tới gì vậy. Chị Thủy ngơ ngác đứng phía sau còn chưa kịp phản ứng kéo lại. “ Lâm soái, anh nếu có hứng thứ tamlinh247.org trang w*eb cập nhật nhanh nhất

Tưởng Phổ Trạchdò xét nói.

Đương nhiên.

Tưởng Phổ trạch vừa nói xong lời này, ánh mắt của anh lập tức lạnh xuống.

Nhất thời, Tưởng Phổ Trạch cả người run lên, biết được bản thân đã làm sai việc. sắc mặt chị Thủy lúc đó lại thay đổi,

Cô ta tuy là vẫn chưa rõ Lâm Bình rốt cuộc là thân phận gì,lại có thể làm người mà cô dựa dẫm sợ hãi, thậm chỉ còn đem người được coi là chỉ anh ta mới sử hữu đẩy ra ngoài, và lên giường với Lâm Bình để lấy lòng Lâm Bình. Nhưng Chị Thủy cũng không có cách nào để phán đoán, Lâm Bình là một nhân vật lớn mà ngay cả Tưởng

Phổ Trạch cũng không thể đắc tội. “Lâm, Lâm tiên sinh”

Chị Thủy nhìn Lâm Bình, giọng nói có chút run sợ. “không cần nói nhiều nữa, tôi chỉ muốn nói một chuyện, tôi không có hứng thú gì với cô, ngày trước cũng không phải tôi lợi dụng cổ” Lâm Bình nhìn chị Thủy nói tiếp. đúng đúng, Lâm soái sao có thể để ý đến cô ta, tôi thay cô ta xin lỗi anh”. Tưởng Phổ Trạch lại một lần nữa cúi người. Chị Thủy cũng rất thức thời, cũng cúi đầu xin lỗi Lâm Bình.

Lúc trước tuy rằng Châu Gia Thuật và mọingười vì Sài Thiệu Huy làm chứng, nhưng chị Thủy cũng không ngốc, cũng không loại trừ nghi ngờ với Sài thiệu Huy. Hơn nữa biểu hiện của Sài Thiệu Huy có chút không tự nhiên, chị Thủy cũng nghiêng về nghĩ là Sài Thiệu Huy làm, Chỉ là không có chứng cứ. Mà Lâm Bình cũng không phải không có khả năng.

Chị Thủy lúc này mới quyết định đem hai người đều trở thành hung thủ. Lúc này cô ta còn có chỗ nào không rõ,người này căn bản không phải là Lâm Bình.

Nếu không, Lâm Bình nếu có hứng thú thật với cô ta, vừa nãy Tưởng Phổ Trạch đùn đầy cô ấy Lâm Bình đã không từ chối rồi. Mà Lâm Bình nhìn vào mắt của cô ta, đích thực là cũng không có chút hứng thú gì.

Thời khắc này, chị Thủy gần như hận Sài Thiệu Huy còn Châu Gia Thuật và những người khác nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK