Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cũng không đợi người phụ nữ nhìn kỹ. Bảng lưng kia liền biến mất.

Bà cũng không để ý. "Các con ngồi lâu trên máy bay rồi, hôm nay nghỉ ngợi cho tốt. Ngày mai cô dẫn các con đi chơi”

Bà quay đầu nhìn Lâm An Tuyền và Đinh Hân Vi nói.

Hai cô gái cũng không có ý kiến, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngày một tháng một, tổ chức Thiên Môn tổ chức chuyến du lịch biển.

Vé tàu thì Chu Thanh đã sớm có.

Chỉ có điều, vé tàu của cả hai đều là tên giả. Không thể không nói, chuyến đi này nổi tiếng.Đến tham dự toàn là nhà giàu. Lâm Bình đếm sơ sơ cũng vài ngàn người.

Đến từ các nơi trên thế giới.

Trong đó rất nhiều người Việt Nam.

Lâm Bình cùng Chu Thanh đổi thân phận, trở thành một đôi tình nhân người Việt.

Bởi vậy hai người ở trong cùng một phòng xa hoa. "Cô lên giường nghỉ đi, tôi nằm ghế sô pha"

Lâm Bình nhìn Chu Thanh nói. "Được."

Chu Thanh cũng không có cự tuyệt.

Dù sao hai người cũng chẳng phải tình nhân. Cùng ngủ trên giường thì thật sự không phù hợp.

Chu Thanh là thuộc hạ của Lâm Bình, theo lý mà nói thì Chu Thanh phải ngủ sô pha, Lâm Bình ngủ trên giường. Nhưng giữa Lâm Bình và Chu Thanh không có những vấn đề này.

Hai người đã là chiến hữu, bằng hữu.

Hơn nữa, Chu Thanh cũng là con gái, đầu cần phải giành ngủ sô pha với Lâm Bình.

Hơn nữa.

Giữa hai người cũng chẳng có việc tranh giànhcâu nên.

Chu Thanh chỉnh trang, mặc nhiều thêm một lớp. Ba ngày tiếp theo.

Lâm Bình cùng Chu Thanh không ra ngoài tham dự các hoạt động mà cứ ở lì trong phòng.

Ba ngày sau. “Đã tiến vào vùng biển quốc tế, ra ngoài thôi” Lâm Bình từ tốn nói. “Thanh Sơn, trực tiếp động thủ sao?" Chu Thanh “Không cần vội, cần phải dẫn Victor ra ngoài "

Lâm Bình thản nhiên nói.

Thiên Môn cứ ba năm tổ chức một lần.

Chỉ có vẻ thôi đã hơn trăm triệu.

Đương nhiên đối với Lâm Bình, tiền vé thì cũng nhỏ như hạt cát.

Chuyến đi này, ban ngày thì mở sòng bạc, ban đêm thì tiến hành giao đấu.

Vì để duy trì ổn định, thủ lĩnh của Thiên Môn là Victor sẽ ở phía trên. Nếu không phải tình huống cấp bách sẽ không xuất hiện.Lâm Bình cần dẫn hắn ra ngoài. "Đi, chúng ta đi sòng bạc nhìn xem.

Lâm Bình nói.

Bây giờ là ban ngày, sàn đấu còn chưa bắt đầu. Sau đó, từ lên du thuyền đến nay, Lâm Bình lần thứ nhất rời phòng.

Chu Thanh theo sát.

Ra khỏi gian phòng, Lâm Bình biểu lộ muốn chơi ở sòng bạc. Lập tức có người của Thiên Môn dẫn Lâm Bình cùng Chu Thanh lên lầu ba.

Toàn bộ lầu ba là sòng bạc.

Bên trong xa hoa lộng lẫy. Có nhiều người đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Những nhân viên của Thiên Môn đều đứng thẳng. Nhìn thấy Lâm Bình cùng Chu Thanh đi vào.

Lập tức có một người Việt đến hỏi: "Xin chào, quý ông đây cùng quý bà đây đi cùng nhau sao?"

Lâm Bình nhẹ nhàng gật đầu. “Xin hỏi, quý ông muốn đổi bao nhiêu tiền ra xu đánh bạc?"

Vị nhân viên người Việt kia hỏi. “Thấp nhất là bao nhiêu?"Lâm Bình nhàn nhạt hỏi.

Đồng thời cũng chú ý đến bằng tên trên ngực hắn. Được viết bởi nhiều loại ngôn ngữ.

Tên tiếng Việt của hắn là Hào.

Nghe vậy, Hào có chút sững sờ.

Có thể tham gia buổi du lịch bằng du thuyền của Thiên Môn thì hoặc là nhà giàu nhất nhì một phương, hoặc là gia đình cũng có cơ cấu ô dù không bình thường.

Có thể nói, nếu đã đến đây chơi thì trên cơ bản đều quy tiền ra khoảng trăm tỷ thẻ đánh bạc.

Nếu là ít thì cũng khoảng năm mươi tỷ.

Còn phần thấp hơn năm mươi tỷ thì chưa bao giờ có.

Cho dù là không có nhiều tài sản thì tuyệt đối cũng chẳng có ai hỏi thấp nhất là đổi bao nhiêu.

Thế nhưng, Hào vẫn tôn kính nói. “Vâng thưa quý ông, chắc đây là lần đầu quý ông đến đây. Ở đây mức thấp nhất là một tỷ đô la mỹ”

Nghe vậy, Lâm Bình có chút giật mình

Trên du thuyền có khoảng một ngàn người. Mỗi người tới đánh bạc đều phải đưa ra một tỷ đô la mỹ à.Nhưng Lâm Bình cũng thoải mái.

Ở đây, làm sao mà khách thắng mãi được. Chắc chắc Thiên Môn sẽ không để mình là người thua thiệt, Chắc chắn sẽ trở thành bên thắng nhiều nhất.

Cái này chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi. "Được, vậy thì đổi một tỷ đô la mỹ

Lâm Bình từ tốn nói. Nội tâm Hào lộ lên vẻ khinh thường. Không có tiền mà bày đặt.

Chắc là vét sạch túi mua vé đi du thuyền thử một lân.

Nhưng nội tâm khinh thường là vậy. Nhưng Hào vẫn hỏi. “Ngài có cần mua thêm không a?" “Không cần, một tỷ là đủ!” Cậ*p nhật nhanh nhất trên Truyện88.vip

Lâm Bình sao mà không đoán được sự khinh bỉ của Hào. Nhưng Lâm Bình không muốn so đo nhiều lời. "Được rồi." “Tôi cũng muốn nhắc ngài một chút. Một tỷ đô la mỹ này khi quy đổi thành thẻ đánh bạc rồi sẽ không thể đổi lại được"Khách hàng là thượng đế, Hào là nhân viên của Thiên Môn nên cũng chẳng nói nhiều. Chỉ giải thích đầy đủ cặn kề.

Lâm Bình gật gật đầu.

Sau đó, Hào vẫy tay.

Rất nhanh có một cô gái da trắng, tóc dài, ăn mặc gợi cảm. Mang lên một tỷ đô la mỹ thẻ đánh bài. Sau đó rời đi.

Đây chính là do Thiên Môn sắp xếp. Người phụ trách thẻ đánh bài của khách hàng.

Hiển nhiên, cô gái tóc vàng mắt xanh này có chút không bằng lòng.

Một tỷ đô la Mỹ chơi loáng phát thua sạch rồi.

Keo kiệt đến thế là cùng

Đoán chừng cũng chẳng được tiền boa.

Cô cũng chẳng phải là người của Thiên Môn.

Chỉ là được Thiên Môn thuê thôi.

Các cô đến đây là dựa vào những người nhà giàu boa tiền.

Nhưng trên người Lâm Bình thì thấy chẳng có khả năng có được chút tiền boa nên bực bội khó chịu.

Nhưng cũng không dám bộc lộ rõ ràng.“Cô tên gì?" tiếng Anh của Lâm Bình cũng không quá kém. Nhưng anh vẫn như cũ nói tiếng Việt.

Hắn biết, những cô gái này chắc chắn sẽ biết nhiều hơn một ngôn ngữ.

Quả nhiên, khi nghe Lâm Bình hỏi. Cô gái quay lại trả lời "Emma" "Emma" Lâm Bình nhẹ nhàng lặp lại.

Sau đó nói "Cười nhiều thêm chút đi thì hôm nay sẽ có nhiều

Nghe vậy Emma sững sờ.

Cười nhiều hơn thì cô hiểu.

Còn có nhiều tiền là sao cô nghe không hiểu.

Nhưng khi nhìn mặt Lâm Bình thấy anh đang cười cười. Đôi mắt thâm thúy. Những điều không hài lòng trong lòng Emma cũng với đi không ít.

Người đàn ông này, có gì đó kỳ lạ

Chẳng lẽ hắn sẽ dùng một tỷ đô la mỹ này thắng được rất nhiều tiền hay sao?

Lúc này, trên mặt Emma cũng đã nở nụ cười.

Có lẽ nào...

Đợi đến khi Lâm Bình dẫn Chu Thanh, cầm thẻđánh bạc đi vào. Hào dùng bộ đàm nói với bên trong. “Hãy để cái tên đi cùng Emma thua sạch sành sanh"

Sau khi nói xong, Hào nhìn bóng lưng Lâm Bình cười lạnh.

Ta ngược lại muốn nhìn thấy người làm thế nào có thể thắng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK