Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, những tia nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống, xuyên qua khe hở của rèm cửa.

"Hừ."

Có hơi chói mắt, Tô Uyên ưm một tiếng, mơ mơ màng màng quay người vào trong.

Sao?

Tô Uyên toàn thân cứng đờ.

Cô chỉ cảm thấy cánh tay của chính mình duỗi ra khỏi chăn bông, và xương quai xanh cũng cảm thấy man mát.

Và quan trọng hơn là, cô... dường như đang tựa vào cánh tay của ai đó và được người kia ôm vào lòng...

Cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ người của đối phương.

Tô Uyên chợt bừng tỉnh.

Bởi vì quanh năm cô đều sống cùng Tô Phi Tuyết, Lâm Bình rất ít khi ở cùng. Mà nếu cô ở đó, bên cạnh còn có Tô Phi Tuyết, cả hai đều mặc đồ ngủ và váy ngủ.

Ban đầu, Tô Uyên cảm thấy không quen, người đang nằm cạnh cô là Lâm Bình.

Mất một lúc Tô Uyên mới phản ứng lại.

Nhưng sau khi thức dậy, cô cảm thấy không còn buồn ngủ nữa.

Cùng lúc đó, trên mặt cô bỗng nhiên ửng đỏ.

Tô Uyên khẽ nhúc nhích đầu, ngước mắt lên nhìn gò má của Lâm Bình.

Nhưng khi Tô Uyên nhìn lên, cô nhận ra rằng Lâm Bình đã mở mắt từ lúc nào không biết. Trên mặt anh còn nở một nụ cười nhẹ, nhìn về phía cô.

"Anh... Anh tỉnh từ lúc nào vậy...?" Tô Uyên ngạc nhiên.

Cô vội vàng cầm chăn bông lên che kín người.

Trên mặt cô càng ngày càng thêm ửng đỏ.

"Anh tỉnh từ lâu rồi, nhưng nhìn thấy em mệt mỏi, ngủ rất say nên không nỡ đánh thức."

Lâm Bình cười nói.

"Em không phải đang trách anh."

Tô Uyên khẽ khịt mũi một tiếng.

Hai con mắt của cô không dám nhìn Lâm Bình.

"Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của anh, cho nên, anh quyết định bồi thường thật nhiều cho em."

"Không muốn."

Dư âm cũng biến thành âm thanh mập mờ, không rõ ràng.

...

...

Khi Lâm Bình và Tô Uyên rời giường, đi tắm rửa thì đã gần trưa.

Sau đó hai người cùng nhau ăn cơm trưa.

Lâm Bình đưa Tô Uyên về Tây Ninh một lần nữa.

Ở nhà họ Tô, Lâm Bình mang quả năng lượng cho Tô Phi Tuyết ăn để thanh lọc cơ thể.

Thanh lọc cơ thể hoàn tất.

Tô Uyên đưa Tô Phi Tuyết đi rửa mặt.

Lâm Bình cũng đang suy nghĩ.

Không biết có phải là do Tô Phi Tuyết thừa hưởng tài năng võ thuật của Lâm Bình hay không. Cái cơ bản của Tô Phi Tuyết cũng rất tốt, và cô bé chắc chắn có thể được coi là một trong những người tài giỏi nhất mà Lâm Bình từng biết.

Hơn nữa tuổi còn nhỏ mà còn có quả năng lượng và sức mạnh của thần cảnh để thanh lọc cơ thể, việc đặt nền móng này chưa từng có.

Tất cả làm cho nền tảng võ thuật của Tô Phi Tuyết được củng cố vô cùng!

Con đường võ thuật của cô bé, cũng có thể nói là cực kỳ thuận lợi.

Thậm chí Lâm Bình còn có thể khẳng định, chỉ cần sự kiên trì của Tô Phi Tuyết đủ mạnh thì tương lai nhất định có thể bước vào thần cảnh.

Hơn nữa, Lâm Bình thậm chí còn nghi ngờ rằng dưới sự vượt trội của Tô Phi Tuyết thì cô bé có thể đột phá đến thần cảnh trước khi trưởng thành. Điều này không phải là không thể thành hiện thực.

Dù sao thì anh bước vào con đường võ thuật cũng chỉ mất vỏn vẹn bốn năm để đột phá đến thần cảnh.

Có thể, Tô Phi Tuyết có tài võ nghệ cao cường.

Lâm Bình ngập ngừng.

Anh đang do dự không biết có nên cho Tô Phi Tuyết học võ hay không.

Nếu như Tô Phi Tuyết không phải con gái mà là con trai, Lâm Bình sẽ không có bất kỳ do dự nào.

Nhưng Tô Phi Tuyết lại là con gái, Lâm Bình làm sao nhẫn tâm để Tô Phi Tuyết chịu khổ trong quá trình học võ thuật.

Hơn nữa, một khi thực sự bắt đầu luyện tập võ, thực lực của Tô Phi Tuyết trong tương lai sẽ ngày một mạnh hơn, trở thành bậc thầy võ thuật, thần cảnh cường giả.

Đừng nói thần cảnh cường giả, nếu một ngày nào đó tình hình trở nên ác liệt mà cần chiêu mộ tất cả các cao thủ võ thuật nhập ngũ thì lúc đó Lâm Bình biết lựa chọn như thế nào?

Tự mình loại Tô Phi Tuyết ra khỏi hay sao?

Lâm Bình có khả năng lợi dụng đặc quyền để Tô Phi Tuyết có thể núp sau lưng anh. Nhưng anh làm sao có thể hành động như vậy?

Cho dù là ích kỷ đi chăng nữa, thật sự Lâm Bình có thể làm được điều này, lúc đó Tô Phi Tuyết là người có năng lực vượt trội như vậy, cô bé cũng có ý nghĩ, có chủ kiến và chính kiến của chính mình. Liệu cô bé chịu núp sau lưng Lâm Bình sao?

Đã vào chiến trường thì sống hay chết, không thể biết được!

Hơn nữa, đôi khi, bất luận là thần thông hay biến hóa, biết trước sẽ chết, vẫn phải chết!

Giờ khắc này, Lâm Bình do dự.

Thực sự do dự.

Anh có thể chịu chết nhưng anh không thể nhìn người nhà và những người thân yêu của anh bị thương.

"Cha cha, cha đang suy nghĩ gì vậy?"

Trong khi Lâm Bình đang trầm tư suy nghĩ, Tô Uyên đã tắm rửa xong cho cô bé, Tô Phi Tuyết mặc một chiếc váy nhỏ xinh chạy tới chỗ anh.

Tô Phi Tuyết sà vào lòng Lâm Bình, tò mò hỏi.

"Làm sao mà con biết cha đang suy nghĩ chuyện gì chứ?"

Tô Phi Tuyết thân mật ôm cổ Lâm Bình, cười hì hì.

"Phi Tuyết, sự thông minh của con không phải được thừa hưởng từ mẹ sao?"

Lúc này, Tô Uyên cũng ngồi xuống bên cạnh, cố ý đùa với Tô Phi Tuyết.

"Đúng rồi, cha và mẹ đều thông minh giống nhau."

Tô Phi Tuyết cười hì hì lần nữa.

"Con đúng là một nhóc quỷ thông minh."

Tô Uyên đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tô Phi Tuyết rồi mỉm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK