Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biển Trung, nhà họ Lâm.

Vốn dĩ người nhà họ Lâm đã rút hết rồi, nhưng khi biết tin, mọi người trong nhà họ Lâm lại quay về.

Mặc dù, những nhân vật cốt cán của nhà họ Lâm như những gia chủ nhà họ Lâm như Lâm An Định chỉ bị thương nặng, xương cốt không bị tổn hại nhiều.

Nhưng những con cháu của nhà họ Lâm lao vào giải cứu Lâm An Định đã chết dưới đòn của Cao Trần Hải.

Trong nhà họ Lâm, bầu không khí thật nặng nề.

Tất cả mọi người đang chờ, chờ đợi Lâm Hải Nam mang hung thủ trở về.

Cuối cùng.

Trong ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, trên bầu trời xuất hiện vài bóng người, rơi xuống sân nhà họ Lâm.

“Anh Lâm…”

“Ông Hà, ông Trác...”

Lâm An Định đang bị thương nặng được người đẩy xe lăn đi đến.

Nhìn thấy cơ thể của Lâm Bình bê bết máu, Hà Nguy Nhiên và Trác Nguyên Võ Võ cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Vẻ mặt của Lâm An Định kích động.

Định ngồi dậy.

Những người nhà họ Lâm khác cũng nghiến răng, tỏ vẻ cảm kích.

Rốt cuộc, ai cũng có thể thấy rằng ba người Lâm Bình chắc đã trải qua một trận chiến bi thảm.

Đây là vì nhà họ Lâm mà bị thương.

“Gia chủ Lâm không cần phải làm vậy, cứ việc ngồi nghỉ ngơi đi.”

Lâm Bình lập tức nói.

Cùng lúc.

Lâm Bình duỗi tay ấn lên vai Lâm An Định, một luồng chân nguyên vô cùng thuần khiết lại vận chuyển vào trong cơ thể Lâm An Định.

Nhìn thấy điều này, mọi người trong nhà họ Lâm lập tức đứng cạnh, Cao Trần Hải bị Lâm Bình đá sang một bên thì tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng vẫn kiềm nén được cảm xúc.

Yên lặng!

Sau nửa phút.

Lâm Bình dừng lại.

“May là không làm tổn hại đến căn cơ của võ thuật.”

Lâm Bình cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh Lâm.”

Lâm An Định nói một cách biết ơn.

“Lê Tông đã được thả rồi. Về phần Cao Trần Hải, gia chủ Lâm hay bất kỳ người nào của nhà họ Lâm, muốn báo thù thì cứ làm, có điều không thể lấy mạng hắn ta.”

Sau đó, Lâm Bình nói.

Khi Lâm Bình vừa nói ra lời này.

Nhiều người trong nhà họ Lâm lần lượt thay đổi sắc mặt, có chút khó hiểu.

Nhưng không có âm thanh nào.

“Mọi thứ tùy thuộc vào anh Lâm.”

Lâm An Định liếc nhìn Cao Trần Hải, sau đó nói.

Lời nói của ông ta có thể coi là bày tỏ của mọi người trong nhà họ Lâm.

Mặc dù Lâm An Định không biết tại sao Lâm Bình nói rằng ông ta không thể làm hại tính mạng của Cao Trần Hải, nhưng rõ ràng hành động của Lâm Bình phải có ý nghĩa sâu xa nào đó.

Chuyện này phải cân nhắc.

Thấy Lâm An Định nói như vậy, mọi người trong nhà họ Lâm chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Trần Hải.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Cao Trần Hải lúc này đã bị hàng ngàn thanh kiếm chém nát.

Nhưng sau tất cả, không ai làm điều đó.

“Cám ơn gia chủ Lâm khoan dung độ lượng, vậy để hắn ta quỳ trước cửa nhà họ Lâm, để cho hắn ta chịu tội với nhà họ Lâm!”

Lâm Bình tiếp tục nói.

Đồng thời.

Lâm Bình cũng nhìn Lâm An Định với ánh mắt khẳng định.

Mặc dù không có lời nào.

Nhưng Lâm An Định vẫn hiểu ý của anh.

Trong tương lai, Cao Trần Hải chắc chắn sẽ chết, không cần đến bọn họ tự mình ra tay.

“Cao Trần Hải, quỳ trước cổng Nhà họ Lâm ba ngày để sám hối, anh có ý kiến gì không?”

Sau đó, ánh mắt của Lâm Bình rơi vào người Cao Trần Hải.

Đối diện với ánh mắt của Lâm Bình, cho dù Cao Trần Hải cảm thấy ngột ngạt chưa từng có, nhưng hắn ta đường đường là người thừa kế của đảo chủ tiên đảo Hồng Lôi.

Đó là một thân phận rất cao quý.

Những người thừa kế của đảo Bắc, đảo Củ Mộc, đảo Trung, đảo Linh Côn, đảo Đá không thể so sánh với hắn ta.

Nhưng hôm nay lại bắt hắn ta quỳ trước cửa nhà họ Lâm ba ngày?

Hơn nưa nhà họ Lâm này với hắn còn có thù giết cha!

Nhưng.

Dù thế nào, Cao Trần Hải không dám nói “không”.

Để có thể sống sót.

Nó đã là thứ xa xỉ nhất với hắn ta lúc này.

Tất cả những mối hận thù và ân oán chỉ có thể để lại cho tương lai, phải đợi đến khi hắn quay lại đảo rồi tính tiếp.

Cao Trần Hải âm thầm lên kế hoạch.

Đợi đến khi Lâm Hải Nam yêu cầu hắn ta mang đến mấy hòn đảo, hắn ta sẽ trực tiếp đưa Lâm Hải Nam đến tiên đảo Hồng Lôi.

Một khi tiến vào.

Đó chính là lúc tính mạng Lâm Hải Nam đi đến hồi kết.

“Không có ý kiến!”

Cuối cùng, Cao Trần Hải nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Sau đó, Lâm Bình thản nhiên đá Cao Trần Hải bên ngoài lối vào chính nhà họ Lâm, bắt quỳ xuống đất.

Cho dù không ai dám sát.

Nhưng miễn là có anh ở đây.

Cao Trần Hải chỉ có thể quỳ xuống đó một cách đàng hoàng.

Sau đó.

Lúc này Lâm Bình nhìn Lâm An Tuyền đang có chút né tránh.

Má phải của Lâm An Tuyền đã được băng bó.

Nhưng sự biến dạng trước đó không chỉ gây ra vết sẹo vĩnh viễn trên má Lâm An Tuyền mà còn gây tổn thương nhất định đến tâm lý của cô ta.

Lâm An Tuyền vốn là người lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này lại có chút tự ti.

“Cô An Tuyền, cô đừng lo lắng, tôi nói có cách khôi phục bộ dạng cho cô.”

Lâm Bình bước tới và cười nói.

Lâm An Tuyền lông mi khẽ run lên nhìn Lâm Bình: “Thật không?”

Trong giọng nói có chút run rẩy.

“Tin tưởng tôi.”

Lâm Bình nhẹ giọng nói.

Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng nhưng khiến người khác rất yên tâm.

Lâm An Tuyền gật đầu.

“Vết thương của anh sao rồi?”

Tuy nhiên, Lâm An Tuyền không lập tức yêu cầu Lâm Bình khôi phục dung mạo giúp mình, thay vào đó, nhìn vết máu trên người Lâm Bình, trong mắt cô ta hiện lên một giọt nước mắt.

Dù chưa tận mắt chứng kiến trận chiến nhưng từ những vết thương này, cô ta có thể hình dung ra mức độ thảm khốc của trận chiến lúc đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK