Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100: Bảo cô ta giải thích đi

Lâm Bình lạnh nhạt nhìn qua hai người bọn họ, sau đó nhìn về phía Vương Lê Sơn, thản nhiên nói: “Tôi ở chỗ này, có vấn đề gì à?” "Không có, đương nhiên là không có vấn đề gì.” Vương Lê Sơn vội vàng lên tiếng: “Cậu Lâm đến thị trấn Hương Sơn này, đây chính là vinh hạnh của chúng tôi.

Trên trán của Vương Lê Sơn đã đổ mồ hôi.

Ông ta và Lâm Bình không quen biết gì, nhưng ngày sinh nhật của Lý Thiên Thành, ông ta cũng được mời đến tham dự.

Đúng lúc nhìn thấy được cảnh tượng Lâm Bình nổ súng giết chết Lý Nguyên Tùng trước mặt bao người.

Từ đó về sau, trong phạm vi giới thượng lưu ở thành phố Hải Châu, có ai không biết tên của Lâm Bình?

Quan trọng nhất chính là, sau khi giết chết Lý Nguyên Tùng, Lâm Bình chẳng sao cả, không ai truy cứu trách nhiệm của anh, việc này mới chính là thứ làm cho người ta khiếp sợ nhất.

Trong lúc nhất thời, trước khi thăm dò rõ bối cảnh của Lâm Bình, đảm quyền quý của Hải Châu, ai dám tùy tiện đắc tội với Lâm Bình chứ?

Phản ứng của Vương Lê Sơn khiến cho tròng mắt của mọi người như muốn rớt xuống.

Kết quả này hoàn toàn không giống như những gì bọn họ tưởng tượng.

Nhất là Mai Hồ, sau khi nhìn thấy Vương Lê Sơn và tổng giám đốc Dương, thế mà lại dùng thái độ cung kính với Lâm Bình, cô ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Một người có dáng vẻ bình thường như Lâm Bình, thế mà lại có lai lịch lớn?

Như vậy, đừng nói là vốn dĩ cô ta cố ý vu oan cho Lâm Bình, dù cho Lâm Bình thật sự quấy rối cô ta, như vậy sai lầm nhất định nằm trên người cô ta.

Hơn nữa, sự thật chính là cô ta vì tham bảy mươi triệu kia, cố ý thiết kế hãm hại Lâm Bình. Càng tiếp xúc lâu với những người quyền quý như

Vương Lê Sơn, Mai Hồ càng hiểu rõ ý nghĩ và thủ đoạn của những người này.

Vốn dĩ cô ta cho rằng, chỉ mất mấy phút, tùy tiện dùng vài chiêu trò, hãm hại người này một lần là xong việc

Lúc này đây, trong lòng Mai Hồ thật sự rất hối hận, hối hận đến mức xanh ruột.

Mặt mũi tràn đầy đau thương.

Mà lúc này đây, vẻ mặt Trần Hưng Phong cũng ngơ ngác, vừa mới đây thôi, anh ta còn kích động, trong lòng mừng thầm, trong nháy mắt chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Một Vương Lê Sơn mà ngay cả anh ta cũng phải nịnh bợ, thế mà lại khách sáo với Lâm Bình như thế? Xong, xong rồi.

Trần Hưng Phong biết, hôm nay chuyện anh ta hãm hại Lâm Bình, đoán chừng sẽ lộ tẩy.

Nghĩ đến đây, Trần Hưng Phong dự định lén rời đi. Nhưng ngay tại lúc Trần Hưng Phong muốn lùi lại hai bước, muốn nhân lúc lực chú ý của mọi người còn tập trung trên người Lâm Bình, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Giọng nói của Lâm Bình lại đột nhiên vang lên: “Anh Trần vội vã rời đi như thế à?” “Tôi.” Bước chân của Trần Hưng Phong dừng lại, nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người mình, trong nháy mắt, sắc mặt của anh ta có phần lúng túng: “Bụng tôi hơi không thoải mái, tôi dự định đến nhà vệ sinh một lúc.

Trần Hưng Phong nói, anh ta chủ yếu giải thích với Vương Lê Sơn.

Bởi vì lúc này ánh mắt của Vương Lê Sơn đã nhìn về phía anh ta, đồng thời cũng không có quá nhiều thân thiện gì.

Ngoại trừ Vương Lê Sơn, vị tổng giám đốc Dương đứng bên cạnh ông ta càng lộ ra vẻ hung dữ, ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía anh ta. “Chỉ là hình như nhà vệ sinh không ở hướng đó.” Lâm Bình khẽ cười.

Sắc mặt Trần Hưng Phong cứng đờ. “Cô đến đây. Lúc này đây, Lâm Bình lại một lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía Mai Hồ, thản nhiên nói.

Giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo cảm giác uy nghiêm không cho người ta kháng cự

Cả người Mai Hồ run lên, cô ta không dám làm trái, vẻ mặt nhăn nhỏ, có phần sợ hãi đi đến. “Nói đi!” Lâm Bình thản nhiên lên tiếng.

Mai Hồ nghi ngờ không thôi, giọng nói mang theo run rẩy: “Nói gì?”

Ngay lập tức, Mai Hồ kịp thời phản ứng lại, biết Lâm Bình muốn cô ta nói gì. Sắc mặt của Mai Hồ càng thêm tái nhợt, cô ta biết, một khi cô ta nói ra, cô ta sẽ xong đời.

Lâm Bình nhìn thấy thế, lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh Vương Lê Sơn: “Tổng giám đốc Dương, nếu cô ta đã là người của ông, vậy ông hãy để cô ta giải thích đi.”

Người đàn ông đầu trọc đi cùng với Vương Lê Sơn này, không phải là ai khác, chính là Dương Thiên Long.

Khoảng thời gian này, ông ta vẫn luôn đi theo Chu Cường học tập nghiêm chỉnh, tham gia vào dự án chân núi Hoàng Long.

Vốn dĩ dự án chân núi Hoàng Long là một hạng mục trọng điểm về du lịch thắng cảnh của thành phố Hải Châu, từ đó đẩy mạnh sự phát triển kinh tế của nơi này, mà thị trấn Hương Sơn chính là một khu giải trí tập hợp du lịch, ẩm thực, nghỉ dưỡng, đương nhiên có rất nhiều chỗ đáng để học tập.

Vì thế Chu Cường đã để cho Dương Thiên Long đến đây, tiếp xúc với Vương Lê Sơn, bồi dưỡng Dương Thiên Long.

Thấy Lâm Bình lên tiếng, Dương Thiên Long lập tức gật đầu.

Chỉ là trong lòng lại cảm giác oan uổng, Mai Hồ này đâu phải người của ông ta, cô ta là một người mẫu do Vương Lê Sơn sắp xếp đi theo ông ta mà thôi, nếu như đã ngủ qua, nói một tiếng người của ông ta, cũng miễn cưỡng cho là như thế, nhưng đây còn chưa bắt đầu làm ăn gì. Cập nhật chương mớ*i nhất tại TгцуenАРР.cом

Chẳng qua Dương Thiên Long đâu dám nói ra, con mẹ nó đều là do Mai Hồ này, vừa rồi lại trực tiếp chạy đến bên cạnh ông ta, nhích lại gần ông ta như thế.

Hiện tại tất cả mọi người ở Hải Châu đều cho rằng, chỗ dựa của ông ta chính là Chu Cường của tập đoàn Việt Huy, nhưng mà có ai biết, Chu Cường của tập đoàn Việt Huy kia, một khi đối mặt với Lâm Bình đều phải cung kính.

Trên thực tế, chỗ dựa của ông ta là Lâm Bình.

Lúc này Dương Thiên Long nhìn về phía Mai Hồ, ảnh mắt lộ ra hung ác, lạnh lùng nói: “Nhanh giải thích rõ ràng. Mai Hồ bị dọa đến mức cả người run lên.

Lúc này Vương Lê Sơn đã lại một lần nữa nhìn về phía cô ta: “Nói!”

Đến nước này rồi, làm sao Vương Lê Sơn có thể không biết, vừa rồi Mai Hồ chạy đến nói chuyện Lâm Bình giở trò lưu manh với cô ta, sàm sỡ cô ta. Trong chuyện này đương nhiên có ẩn tình.

Cho dù Lâm Bình xem trọng Mai Hồ, anh chỉ cần hơi tiết lộ thân phận, hoặc là lấy ra chút tiền, Mai Hồ đương nhiên sẽ chủ động leo lên, đâu cần giở trò lưu manh.

Sắc mặt của Mai Hồ càng thêm trắng bệch, nhưng đối mặt với Vương Lê Sơn và Dương Thiên Long, cô ta đầu dám che giấu. “Lúc tôi từ trong khách sạn đi ra, đúng lúc gặp Trần Hưng Phong, anh ta cho tôi bảy mươi triệu, bảo tôi hãm hại anh Lâm, vu oan cho anh ấy giở trò lưu manh, sàm sỡ tôi, muốn để cho anh ấy thân bại danh liệt.

Lúc này Mai Hồ đem hết tất cả mọi chuyện đều nói ra.

Nghe thấy thế, sắc mặt của những người xem kia đều trở nên vô cùng phấn khích.

Nhất là trước đó có một số người không rõ chân tưởng, nhảy ra chỉ trích Lâm Bình, sắc mặt vô cùng xấu hổ. Trong lòng Tô Uyên cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy lúc đó cô nhìn thấy rất rõ ràng, Lâm Bình không quấy rối Mai Hồ, nhưng những người khác không biết, nếu như không nói rõ, để cho người khác hiểu lầm, đây là điều Tô Uyên không thể tiếp nhận.

Lúc này, sắc mặt của Trần Hưng Phong đã khó coi đến đỉnh điểm.

Bởi vì hiện tại ánh mắt của tất cả phụ huynh đều dừng trên người anh ta, ánh mắt bọn họ tràn đầy xem thường.

Trong đó còn có cô giáo mầm non vừa mới ra trường, dáng vẻ ngây thơ, trước đó cô ta còn an ủi anh ta, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Trần Hưng Phong, ngoại trừ xem thường chính là hoàn toàn ghét bỏ.

Thậm chí còn trợn trừng mắt.

Ở độ tuổi này của cô ta, ghét cái ác như ghét kẻ thù, không chút nào che giấu, cô ta chỉ cảm thấy trước đó mình thật sự an ủi sai người, hiện tại vừa nhìn thấy Trần Hưng Phong, cô ta đã cảm thấy chán ghét.

Đáng đời anh ta bị Lâm Bình ném xuống ao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK