Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 299: Chờ ở một bên!

Nếu người đối diện thật sự là Lâm Thanh Sơn, vậy thì câu cậu ta nói là bạn cũ của Trác Nguyên Võ, có lẽ cũng không phải giả. Lâm Thanh Sơn không đến nỗi phải tới đây nói dối như vậy. Hơn nữa với thân phận của Lâm Thanh Sơn, có thể tiếp xúc với Trác Nguyên Võ, cũng không phải là không thể. "Anh, anh nói mình là Lâm Thanh Sơn, có gì để chứng minh hay không?"

Vẻ mặt Lâm Bình vẫn lạnh lùng như cũ. "Có lẽ, không có kẻ nào dám can đảm giả mạo Lâm Thanh Sơn tôi!"

Đây là chứng cứ sao? Triệu Hồng Minh tự hỏi. Có điều anh nói không sai, đúng là không ai dám giả mảo Lâm Thanh Sơn cả.

Lúc này, một tiếng ho khan truyền đến. "Anh Lâm... Trác Mộ Thanh đẩy một cái xe lăn, trên xe lăn là một người đàn ông trung niên sắc mặt vô cùng tái nhợt. Sau khi ông nhìn thấy Lâm Bình liền ôm quyền nói.

Lời nói vừa mới buột ra khỏi miệng, người đàn ông trung niên liên tục ho khan, máu tươi truyền ra nhuộm đỏ cả khóe miệng. “Ông Trác.

Lâm Bình nhìn thấy người đàn ông trung niên này liền lập tức phán đoán ra được đối phương chính là chủ nhân hiện tại của Trác gia, đồng thời cũng là cháu trai của Trác lão Trác Nguyên Võ, Trác Thành Dương. Lúc này, Lâm Bình đi đến trước mặt Trác Thành Dương, duỗi tay đặt lên vai Trác Thành Dương. "Anh Lâm, anh muốn làm gì?" Trác Mộ Thanh sửng sốt, định ngăn cản Lâm Bình, sợ Lâm Bình làm hại đến cha mình. "Mộ Thanh, không được vô lễ! Anh Lâm đang trị thương cho cha!” Trác Thành Dương nhanh chóng nói, đồng thời biết ơn nhìn Lâm Bình.

Ông có thể cảm nhận được, một cỗ chân nguyên cực kỳ hùng hồn được đưa vào trong cơ thể mình, di chuyển qua lục phủ ngũ tạng bị tổn thương trong đó, mang theo năng lượng sức sống bừng bừng, chữa trị thương tích. Ngoài sự biết ơn, Trác Thành Dương đồng thời cũng kinh sợ, trước khi ông được Trác Mộ Thanh đẩy tới, ông đã nghe được ba chữ Lâm Thanh Sơn. Trước đó, có lẽ ông vẫn còn hoài nghi, nhưng hiện giờ không còn chút nghi ngờ nào nữa. Toàn bộ Việt Nam, ngoại trừ Lâm Thanh Sơn, còn mấy người có được chân nguyên hùng hồn như vậy?

Một phút sau, khuôn mặt trắng bệch của Trác Thành Dương khôi phục chút huyết sắc, Lâm Bình thu tay lại. “Cảm ơn anh Lâm rất nhiều. Trác Thành Dương bày tỏ lòng biết ơn của mình với Lâm Bình, hơn nữa còn muốn đứng dậy bày tỏ sự tôn kính.

Lâm Bình đưa vào trong cơ thể ông không ít chân nguyên, mặc dù không trực tiếp chữa khỏi hoàn toàn vết thương của ông, nhưng cũng giảm bớt không ít. Ví dụ như lúc trước, có lẽ ông còn có thể vì vết thương quả nặng, cuối cùng không chữa trị được mà bỏ mạng. Còn bây giờ, nếu như không bị ngoại lực tác động, ít nhất ông cũng có thể bảo vệ được tính mạng mình! "Không cần!" Lâm Bình khoát tay áo, không để Trác

Thành Dương đứng dậy.

Ngập ngừng vài giây, Lâm Bình hỏi tiếp: “Ông Trác, ông có biết là ai đã gây thương thích cho ông không?” "Tôi cũng không rõ lắm." Trác Thành Dương lắc đầu.

Sau đó, hướng ánh mắt nhìn về phía Trác Minh Thành vẫn đang quỳ ở bên kia, trên mặt không có tức giận, trái lại là vẻ thất vọng không che giấu được. Nhìn thấy ánh mắt của Trác Thành Dương, Trác Minh Thành khẽ run lên, khẩn trương run giọng nói, "Em... Em chỉ mua Ám Hoa thôi, nhưng cụ thể là ai nhận, ai tới ám sát anh, em cũng không rõ lắm...

Sau khi nói xong, đầu Trác Minh Thành lại càng cúi thấp hơn nữa. Đối mặt với chị dâu Hà Viện, ông ta có thể vô cùng oai phong, nhưng hiện giờ, bất kể là Lâm Bình hay là anh cả Trác Thành Dương, ông ta cũng không có can đảm hung hãng như trước. "Chu Thanh, đi bắt hắn về đây!"

Trác Thành Dương mới vừa bị thương hôm qua, vậy người nhận lấy Ám Hoa chắc chắn vẫn còn đang ở đảo Phú Quốc. "Vâng, Thanh Sơn!"

Lúc này, Chu Thanh bắt đầu thông báo cho trụ sở của tổ bí mật ở cảng đảo điều tra tin tức. Nhìn thấy hành động của Lâm Bình, Triệu Hồng Minh lo lắng không yên càng thêm tin tưởng người này chính là Lâm Thanh Sơn. Nếu không, sao có thể có năng lực khiến thương tích của Trác Thành Dương tốt lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa, còn trực tiếp ra lệnh vây bắt sát thủ. Triệu Hồng Minh đứng dậy, kính cẩn nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi về trước!” Dứt lời, Triệu Hồng Minh định đi luôn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi t*ruyện tại tamlinh247.org

Còn về Trác Minh Thành, hiện giờ ông ta cũng không thèm quan tâm nữa, ông ta muốn nhanh chóng quay trở về, báo lại chuyện Lâm Thanh Sơn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trác. Hơn nữa quan trọng hơn là, ông ta muốn nhanh chóng báo tin Trác Nguyên Võ có lẽ còn sống cho gia tộc.

Chỉ có điều sau khi Triệu Hồng Minh đứng dậy, Lâm Bình lập tức lên tiếng: "Ai, cho phép ông rời đi?"

Cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng, Triệu Hồng Minh hoảng hốt dừng chân, ngạc nhiên nói: “Anh Lâm, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Triệu

Hồng Minh có chút run rẩy.

Mặc dù ông ta là phó giám đốc của tập đoàn Triệu thị, của cải dồi dào, thân phận cao quý, nhưng suy cho cùng ông ta cũng chỉ là một người bình thường, mà Lâm Thanh Sơn lại là chiến thần Việt Nam, thực lực ít nhất cũng cùng cấp bậc với bác của ông ta Triệu Thành Danh, có thể nói chỉ cần vươn một đầu ngón tay cũng đủ để nghiền chết ông ta. Còn về thân phận, vậy thì lại càng không so sánh được. Lâm Bình rõ ràng là muốn giúp đỡ nhà họ Trác, hơn nữa còn là bọn họ đuổi lý trước, ông ta đầu thể hoàn toàn không sợ hãi được. "Chờ ở một bên!" Lâm Bình nhìn ông ta, nhàn nhạt nói.

Triệu Hồng Minh im lặng chờ đợi, ở hòn đảo Phú Quốc này, xét về thân phận còn có thể miễn cưỡng coi như đứng đầu, xét bối cảnh Triệu Hồng Minh dường như cũng chẳng thua kém ai, nhưng so với Lâm Thanh Sơn, Triệu Hồng Minh không dám so bì, cuối cùng chỉ còn cách ngoan ngoãn chờ đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK