Đầu tiên, hắn cũng ra hình ra dáng sờ mạch đập, tiếp đó lại kiểm tra con ngươi của Diệp Trung Đường một chút, vẻ mặt cũng dần dần trở nên nghiêm trọng.
"Không chỉ suy nội tạng, mà hen suyễn mới là nguyên nhân trí mạng gây tử vong cho ông cụ."
Chỉ một câu ngắn ngủi đã tin phục không ít người nhà họ Diệp trong nháy mắt, bởi vì bệnh hen suyễn của Diệp Trung Đường quả thực khá nghiêm trọng.
"Thiếu gia, mau lấy kim châm, ngân châm của anh ra chọc ông cụ mấy cái đi."
Cẩu Phú Quý mong đợi nói.
Hắn thật sự muốn nhìn lại kỹ thuật lấy khí ngự châm kia của Lý Trạch Vũ.
"Cậu cho rằng kim châm, ngân châm là vạn năng à?"
Lý Trạch Vũ tức giận nói.
"Hả..."
Cẩu Phú Quý ngượng ngùng nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
"Hê hê, đúng là như vậy."
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười cười, sau đó lập tức lấy bao châm đang mang ra.
“Vút vút!"
Mấy cây ngân châm như ảo thuật xuất hiện trong tay hắn.
"Phập phập..."
Ngay sau đó, tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra thì toàn bộ ngân châm trong tay Lý Trạch Vũ đã đâm vào sáu huyệt vị của Diệp Trung Đường.
Bên trên phong ấn huyệt khí hải, bên dưới phong ấn huyệt âm cốc.
Một luồng khí màu trắng như ẩn như hiện phát ra từ huyệt thiên linh của Diệp Trung Đường.
Trong chốc lát, những kỹ năng tuyệt vời đã được thể hiện.
Tiêu Cửu Minh trợn mắt nói: "Quả nhiên hai người không lừa gạt vi sư!"
Lý Định Quốc cũng lấy làm kinh hãi, tò mò hỏi: "Lão Tiêu, có phải là thủ pháp của cháu trai tôi có thể so sánh với Mạc đại sư không?"
Tiêu Cửu Minh nuốt một ngụm nước bọt, cảm thán nói: "Tôi có cảm giác thủ pháp này của cháu trai ông còn thuần thục hơn cả Mạc đại sư!"
Mạc Thăng Hải, ngự y hàng đầu Đại Nội, y thuật đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao!
Bây giờ nghe Tiêu Cửu Minh nói thủ pháp của Lý Trạch Vũ còn cao hơn một bậc so với Mạc Thăng Hải, Lý Định Quốc không khỏi mừng thầm trong lòng.
"Hô hô... Ha ha.."
Hô hấp của Diệp Trung Đường đột nhiên trở nên dồn dập, như thể đã nín thở ở trong nước quá lâu, lại đột nhiên trồi đầu lên miệng hít vào một lượng lớn không khí mới mẻ.
"Tình hình không lạc quan."
Lý Trạch Vũ lạnh lùng nói nói một câu.
Đám người nhà họ Diệp trong nháy mắt trở nên lo nghĩ bất an.
"Rốt cuộc anh có thể chữa khỏi cho ông nội của tôi được không?"
Diệp Khinh Nhu không nhịn được hỏi.
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên lắng nghe, nóng lòng muốn biết đáp án chính xác.
"Có thể thì có thể, nhưng mà..."
Lý Trạch Vũ đột nhiên kéo dài giọng.
Diệp An gấp gáp hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
"Như vậy đi, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với các người nữa."
Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Diệp, nhưng mà sẽ phải hao tổn không ít sức lực của tôi, mà tôi lại không quen không biết gì nhà họ Diệp các người, nên không có lý do gì để giúp các người vô ích!"