“Thảo nào, thảo nào…” Hách Liên Vô Tình lắc đầu hối hận.
Đúng là Triệu Như Mộng và Độc Cô Thiên Thu có vài nét giống nhau, nhưng sau khi Hách Liên Vô Tình chạy thoát khỏi Tử Ngục, lão ta đã điều tra rõ về Yêu Cơ và Triệu Như Mộng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.
Nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, lão ta thật sự không ngờ mưa, gió, sấm, sét lại đổ xuống đầu bốn người. Trừ cái này ra thì cũng là tại lão ta quá tự phụ!
Bởi vì lão ta cảm thấy với thực lực hiện giờ của mình, dù Độc Cô Thiên Thu năm đó có tái sinh cũng không thể là đối thủ của lão ta. Cho nên lão ta không để chuyện này trong lòng, cuối cùng lưu lạc đến tình trạng như ngày hôm nay.
“Thực lực của Thánh Vương quá mạnh, mặc dù tôi có thay mận đổi đào dùng một lần cũng không hấp thụ được công lực thâm hậu như vậy! Nhưng cũng không sao!” Triệu Như Mộng khẽ cười: “Nếu như hấp thụ thêm mấy lần nữa tôi có thể dung hợp được nguồn sức mạnh này hoàn toàn!”
Triệu Như Mộng vừa dứt lời, cô ta bỗng xoè năm ngón tay, ấn vào đầu Hách Liên Vô Tình.
Một luồng khí trắng lờ mờ xuất hiện trên đỉnh đầu Hách Liên Vô Tình, xuyên vào tay Triệu Như Mộng.
“Hô… A…” Hách Liên Vô Tình đau đớn đến nỗi khuôn mặt méo mó.
Dần dần, mặt Triệu Như Mộng đỏ bừng, mồ hôi thơm thấm ra trán rồi chảy xuống cổ cô ta. Sau thời gian một nén nhang…
“Hà!”
Triệu Như Mộng thu tay về, nhưng trên mặt cô ta tỏ rõ vẻ chưa đã thèm.
Chỉ mới hấp thụ được một phần công lực của Hách liên Vô Tình mà thực lực của cô ta đã tăng vọt lên rất nhiều. Xem ra cô ta chỉ cách cảnh giới Thiên Nhân một bước…
“Bổn… Bổn tọa muốn biết…” Hách Liên Vô Tình suy yếu dựa vào cột đá, nói: “Vô lấy được công lực của bổn tọa rồi sẽ làm gì?”
“Tất nhiên là hoàn thành tâm nguyện còn đang dang dở của Thánh Vương rồi!” Triệu Như Mộng đáp mà không cần nghĩ ngợi.
Hách Liên Vô Tình há mồm thở hổn hển, cất giọng khinh thường: “Ha ha ha, hoá ra cô muốn làm nữ vương!”
“Có gì không thể?”
Trong phút chốc, một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ toả ra từ người Triệu Như Mộng: “Nước Hạ trên dưới năm nghìn năm, Vũ Mị Nhi làm nữ vương được, Triệu Như Mộng ta có gì không làm được?”
“Bổn tọa không nói cô không làm được, mà bổn tọa đang nhắc nhở cô, chắc chắn có người sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường của cô…”
“Thánh Vương đang muốn nói tới Lý Trạch Vũ đúng không?”
“Ha ha ha…” Triệu Như Mộng cười ngắt lời lão ta: “Thánh Vương yên tâm đi, chẳng mấy chốc nữa anh ta sẽ bước vào vết xe đổ của Thánh Vương thôi!”
Cô ta biết rõ về thực lực của Lý Trạch Vũ hơn bất kỳ kẻ nào, ngay cả Hách Liên Vô Tình cũng không phải đối thủ của hắn, mặc dù cô ta có hấp thụ công lực của Hách Liên Vô Tình cũng không thể đánh bại đối phương.
Nhưng không sao…
Cô ta chính là “người vợ” đã bái đường với hắn kia mà! Chồng lại phòng bị với vợ sao?
Có thể là trước mắt sẽ có, nhưng chắc chắn sau này không có nữa!
“Lần này bổn tọa chạy trời không khỏi nắng, nhưng chỉ hy vọng cô có thể cho bổn tọa một hơi thở thoi thóp!” Hách Liên Vô Tình nói như khẩn cầu.
“Ồ?” Triệu Như Mộng suy tư: “Thánh Vương vẫn còn tâm nguyện chưa thực hiện được sao?”
Hách Liên Vô Tình căm phẫn, nói với giọng lạnh băng: “Bổn tọa có ngày hôm nay, thằng nhóc Lý Trạch Vũ kia cũng “không hẳn là không có công”. Bổn tọa rất muốn nhìn thấy cảnh thằng nhóc kia rơi vào kết cục như bổn tọa!”
“Được!” Triệu Như Mộng gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ để lại một ít khí kình trong đan điền cho Thánh Vương, đủ để ông sống thêm một hai năm nữa. Trong khoảng thời gian này, nhất định tôi sẽ khiến tên kia rơi vào hoàn cảnh giống Thánh Vương, ha ha ha ha…”
Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ điên cuồng. Khiến một kẻ ác ma như Hách Liên Vô Tình cũng phải sợ hãi!
…
Màn đêm buông xuống, tại thủ đô nước Nhật Bản.
Thủ tướng Kitao Kazuo qua đời trong phòng làm việc chỉ sau vài ngày nhậm chức, tin tức này đã gây chấn động toàn bộ chính phủ và các đảng đối lập một lần nữa.