"Không có hứng!"
Nhìn Lý Trạch Vũ bất cần đời, trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng giảm xuống nhanh chóng.
Ánh sáng trong con ngươi của hòa thượng Nhất Trinh tan đi, suýt thì viên tịch ngay tại chỗ.
Đạo sĩ Vô Trần tức giận đến độ ria mép cũng dựng đứng.
Ngọc Linh Lung trước giờ luôn hiền hòa cũng run rẩy cả người.
Dễ nhận thấy cả ba người đều bị nội thương với mức độ khác nhau do tức giận!
Lý Trạch Vũ vẫn không tim không phổi, dửng dưng cười nói: "So với thế giới đấu đá lẫn nhau ở bên ngoài, nơi này chắc chắn là thiên đường. Thế nên con quyết định ở bên bầu bạn với ba vị sư phụ cả đời này, không rời không bỏ!"
"A… Lão nạp sắp không chịu được nữa rồi!"
"Đừng ai ngăn ta, lão đạo thề phải thanh lý môn hộ!"
"Hai ông bình tĩnh... Bình tĩnh cái quỷ gì, đánh cho lão nương..."
Ba người già hoàn toàn bùng nổ.
Nếu mềm mỏng không được, vậy chỉ có thể cứng rắn.
"Này này này, quân tử động khẩu chứ không động thủ..."
Lý Trạch Vũ còn chưa nói xong, ba lão già đồng thời phát động thế tấn công.
"Bốp! Bốp!"
Đây là âm thanh va chạm của quyền chưởng.
"Loảng xoảng…"
Đồ đạc trong phòng bị đập nát tan tành.
Lý Trạch Vũ nhảy nhót tưng bừng, trốn đông trốn tây.
Thật ra với thân thủ của hắn hoàn toàn có khả năng chống đỡ, nhưng làm sao hắn có thể ra tay với ba ân sư của mình được.
Một lúc lâu trôi qua.
"Vù vù vù!"
"Ha ha ha..."
Ba người già kiệt sức thở hổn hển, đuổi một lúc lâu ngay cả góc áo của Lý Trạch Vũ cũng không chạm vào được.
"Đánh nữa không? Không đánh thì con đi trước nhé?"
Lý Trạch Vũ cười hì hì hỏi, dáng vẻ cực kỳ gợi đòn.
"Khoan đã!"
Ngay khi Lý Trạch Vũ rời đi, Ngọc Linh Lung đột nhiên lên tiếng.
Lý Trạch Vũ theo lời dừng bước, quay người khuyên nhủ: "Sư phụ Ngọc, các người thật sự đánh không được con, đừng lãng phí sức lực nữa!"
"Ai nói vi sư phụ muốn đánh con?"
Ngọc Linh Lung trợn mắt.
Hả?
"Còn chuyện gì nữa thế?" Vẻ mặt Lý Trạch Vũ khó hiểu.
Ngọc Linh Lung, đạo sĩ Vô Trần và hòa thượng Nhất Trinh nhìn nhau rồi gật đầu.
Cuối cùng, Ngọc Linh Lung tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: "Con có biết cô bé nhà họ Diệp sắp kết hôn không?"
Cô bé nhà họ Diệp?
Phải mất một lúc Lý Trạch Vũ mới hiểu người Ngọc Linh Lung chỉ là ai, mày lập tức nhíu lại.
"Thằng nhóc thối, một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, con đừng phụ bạc người ta chứ!"
Đạo sĩ Vô Trần khuyên bảo bằng lời nói tốt đẹp.
"Chậc chậc!"
Lý Trạch Vũ nhún vai, khinh thường nói: "Người ta sắp kết hôn là chuyện tốt, con đi xem náo nhiệt gì chứ?"
"A di đà Phật."
Hòa thượng Nhất Trinh chắp tay trước ngực: "Đồ nhi ngoan, mọi việc đều có nhân mới có quả. Năm đó con đã hủy hoại sự trong sạch của người ta, giờ lẽ ra nên đi cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng, bởi vì đây là chuyện con nợ đối phương!"
Những lời này khiến sắc mặt Lý Trạch Vũ tối sầm.
Xuất thân từ gia đình giàu có, hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng con cái của gia tộc lớn không có hạnh phúc chính đáng, hôn nhân chỉ là thủ đoạn để gia tộc đổi lấy lợi ích lợi mà thôi.
"Đồ nhi..."
Ngọc Linh Lung nặng nề lên tiếng.
"Năm đó, cha con được mọi người gọi là chiến thần đệ nhất nước Hạ nhưng lại bị trúng độc chết ở chiến trường phía nam! Còn mẹ con có tính cách cởi mở, rộng rãi, dù có tình cảm sâu đậm với cha con nhưng sao nhẫn tâm bỏ con trong khi chưa cai sữa mà đi tự tử vì cha con chứ?"
Nói đến đây, bà đã không thể nói tiếp.
Đạo sĩ Vô Trần thở dài một tiếng rồi hỏi: "Con của hiện giờ có năng lực này, lẽ nào không muốn tra rõ chân tướng năm đó sao?"
Biểu cảm trên mặt Lý Trạch Vũ đặc biệt nghiêm trọng, hai nắm đấm siết chặt.
Cha... mẹ…
Im lặng một lúc lâu.
"Ba sư phụ bảo trọng, đồ nhi có thời gian sẽ quay lại thăm mọi người."
Sau khi để lại câu nói, Lý Trạch Vũ tiêu sái quay người rời đi.
Nửa giờ sau, cánh cửa lớn của nhà tù đầy khí thế được ai đó mở ra.
Một người đàn ông da trắng để râu quai nón, hai tay hai chân bị trói xích sắt bước vào nhà tù dưới sự hộ tống của mấy binh lính mang vác súng trên vai.
Cũng vào lúc này.
"Cung tiễn đại đương gia ra tù!"
"Cung tiễn đại đương gia ra tù..."
Hơn nghìn tên tội phạm đồng thanh hô lên, trong chốc lát âm thanh làm rung chuyển cả bầu trời.
"Tên khốn nào dám ra oai trước mặt ông đây? Không muốn sống nữa hả!"
Người đàn ông da trắng bị còng tay chửi bới, vẻ mặt không vui.
Dưới ánh mắt đổ dồn của mọi người, Lý Trạch Vũ đổi bộ quần áo Tôn Trung Sơn ung dung đi về phía cửa lớn nhà tù. Khi đi ngang qua người đàn ông da trắng hắn dừng bước, quay đầu nhìn người đàn ông da ngăm đen.
"Tái Ban, mỗi ngày để tên này một ngày nhặt xà phòng ba lần, thiếu một lần tao sẽ đánh gãy chân mày!"
…
Nước Hạ, sân bay quốc tế Hoàng Thành.
Sau khi tránh được mấy cô gái muốn nhân cơ hội chấm mút, Lý Trạch Vũ bước ra khỏi lối đi dành riêng cho hành khách.
Một lúc sau, một chiếc Bentley màu vàng với biển số 8 chạy tới.
"Két két!"
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia!"
Hai người nam hơn hai mươi tuổi lần lượt xuống xe, sau đó lao tới với tốc độ gần một trăm mét.
Chết tiệt!
Lý Trạch Vũ phản ứng nhanh chóng, cơ thể hơi nghiêng dễ dàng tránh được thế hổ vồ của hai người nam.
"Bịch, bịch!"
"Ui cha..."
Hai người nam ngã mạnh xuống sấp mặt.
Lý Trạch Vũ bĩu môi, tức giận nói: "Tôi không có hứng thú với đàn ông! Hai người hãy tự trọng đi."
Hai người nam một người tên Cẩu Phú Quý, người còn lại tên Vật Tương Vong.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng đó là tên thật của họ, và người đặt cho họ cái tên này là đại quan nhân Lý Trạch Vũ của chúng ta.
"Thiếu gia, mấy năm nay anh không ở đây em không ăn không ngon ngủ không yên. Cảm ơn trời cảm ơn đất, cuối cùng đã để thiếu gia mà em mong mỏi về rồi, hu hu hu..."
Không ngờ Cẩu Phú Quý nói đến cuối lại bật khóc.
Trong lòng Vật Tương Vong thầm nghĩ hay quá nhỉ, vì nịnh hót mà nói được cả những lời buồn nôn thế kia.
Đầu óc gã xoay chuyển, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở: "Thiếu gia, nỗi nhớ của em với anh như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt. Ngày nào cũng lạy ba lần trước ảnh của thiếu gia, mong ông trời phù hộ thiếu gia bình an trở về!"
Có vẻ Lý Trạch Vũ hiểu được đức hạnh của hai tay sai đắc lực này của mình nên không hề lung lay, dứt khoát ngồi vào ghế sau chiếc Bentley.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều ngơ ngác, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
"Thiếu gia đây là sao vậy? Không phải trước đây anh ấy thích lời nịnh nọt của chúng ta nhất à!"
Vật Tương Vong cũng ngẩn tò te.
Cẩu Phú Quý liếc xéo gã, trách mắng: "Chắc chắn là cậu nịnh chưa đủ tốt, mỗi ngày lạy ba lạy trước ảnh của thiếu gia gì chứ, khốn khiếp, cậu tế bái đấy à?"
"Cái rắm!"
Vật Tương Vong không vui phản bác: "Rõ ràng là cậu nịnh vừa buồn nôn vừa kinh tởm, còn dám trách tôi!"
"Mẹ nó, đều tại cậu!"
"Đều tại cậu..."
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong mỗi người xắn tay áo lên, dáng vẻ muốn lao vào đánh nhau.
Lý Trạch Vũ hạ cửa sổ, không kiên nhẫn nói: "Ba giây không lên xe thì hai người đi bộ về đi."
Lời vừa dứt.
"Vù vù!"
"Rầm, rầm!"
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lại leo lên xe với tốc độ chạy nước rút một trăm mét.
Cả hai không dám chất vấn lời Lý Trạch Vũ nói, với tính cách tùy hứng của người này, nói được là làm được, thật sự sẽ bắt bọn họ đi bộ về nhà đó.