"Sao quán chủ Umekawa Neiku có thể chết được, người chết đáng lẽ phải là ni cô già kia mới đúng chứ..."
Không chỉ những người đang có mặt ở đây, mà người dân của nước Nhật Bản đang xem truyền hình trực tiếp cũng không thể nào tin nổi đây ra sự thật.
"Sư Thái Diệt Tình tuyệt quá!"
"Hahaha, đám Nhật con này cũng không dám hung hăng càn quấy nữa đâu."
Chưởng môn các phái thì thầm với nhau.
Lý Trạch Vũ tỏ ra bình tĩnh, suy cho cùng thì hắn cũng đã sớm dự đoán được kết quả rồi.
Khi đoàn người chuẩn bị rời đi, một nữ phóng viên đi giày cao gót chạy tới: "Xin mọi người hãy dừng bước.”
Đoàn người Lý Trạch Vũ nghe thấy thì dừng lại.
Cô gái nhíu mày nói: "Hội trưởng hội liên hiệp võ đạo của chúng tôi Tano Futao vừa mới đưa tin, hi vọng mọi người đừng rời khỏi đây, ông ấy đang đưa các võ giả của Nhật Bản tới để chấp nhận lời khiêu chiến của các vị.”
"Lý minh chủ, tôi thấy hay là chúng ta cứ chờ ở đây luôn đi."
"Đúng vậy, để bọn chúng tự tới tìm chết, đỡ mất công chúng ta đi tìm từng người một..."
Hồ Nhất Phong và Tống Thành Công lần lượt lên tiếng.
Cho đến giờ mọi người chưa bao giờ cảm thấy hả dạ giống như ngày hôm nay, chỉ mong sao có thể diệt sạch hết đám võ giả nước Nhật ngay và luôn.
Đối với điều này, Lý Trạch Vũ cũng hiểu được tâm trạng của bọn họ.
Thời trước Nhật Bản đã điên cuồng xâm lược, thiêu đốt, cướp bóc, giết hại phụ nữ và trẻ em.
Thù nước hận nhà, bất kì người Hạ Quốc nào cũng không thể quên...
Mới nửa ngày ngắn ngủi, toàn bộ người dân nước Nhật đã phẫn nộ đến cực điểm rồi.
Bởi vì trong tiềm thức, bọn họ vẫn luôn cho rằng người Nhật Bản mới là chủng tộc cao quý nhất thế giới, bất kì kẻ nào đứng trước bọn họ cũng đều thấp hơn một bậc.
Bọn họ không thể nào chấp nhận được một Hạ Quốc mấy chục năm trước còn bị Nhật Bản giẫm nát dưới chân thế mà giờ đây đã có thể vùng dậy.
Nói đơn giản thì, đây chỉ là một đám người dối mình dối người, không dám đối diện với sự thật.
Bọn họ không nhìn cho rõ xem giờ đã là thời đại nào rồi, sự vùng dậy của Hạ Quốc là xu thế tất nhiên.
Không ai có thể ngăn cản.
Trạng thái của dân chúng đã dẫn đến sự chú ý của quan lại, thủ tướng đương nhiệm Hiroi Miya đích thân ra lệnh, để hội trưởng hội liên hiệp võ đạo Tano Futao dẫn đội nghênh chiến với võ giả của Hạ Quốc.
Chỉ có chiến thắng, không bao giờ thua.
Đây chính là lời hứa hẹn do chính Tano Futao nói với Hiroi Miya.
Chuyến bay từ Kinh Châu/Keishu tới Thành phố Abiko chậm rãi hạ cánh.
Tano Futao dẫn đầu hơn hai mươi người bước xuống máy bay, sau đó có xe chuyên dùng đón tới võ quán Ida.
"Trận đấu võ lần này liên quan đến bộ mặt của toàn bộ đất nước chúng ta, chúng ta phải dùng máu tươi của đám ngu ngốc Hạ Quốc kia nói cho toàn thế giới biết, võ giả Nhật Bản chúng ta mới là người mạnh nhất."
Tano Futao căm phẫn trào dâng nói: "Bất cứ ai dám cả gan gây hấn với người của chúng ta thì chỉ có một kết cục, đó là chết."
"Xin hội trưởng hãy yên tâm, có chúng tôi ra tay, thì đám người Hạ Quốc đó chắc chắn phải chết."
Một tên cao thủ Hợp Khí Đạo vô cùng khinh thường nói.
Lại có thêm một gã đàn ông nữa tán thành: "Đúng thế, chỉ một mình Koizumi đã đủ để quét sạch đám người Hạ Quốc không biết sống chết kia rồi."
Vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở vị trí đầu tiên.
Là một người chừng năm mươi mấy tuổi, khóe môi để râu cá trê, mặc dù đầu hói nhưng sau gáy lại tết một bím tóc.
Koizumi, thiên tài đứng đầu của Hợp Khí Đạo, đồng thời cũng là đệ tử đắc ý nhất của cao thủ đứng đầu Hợp Khí Đạo Kawasaki Ichiryu.
Năm đó năm mươi hai tuổi đã bước vào cảnh giới Thần Nhẫn, rất nhiều người cho rằng trong tương lai ông ta sẽ có thành tựu vượt qua cả Kawasaki Ichiryu!
Tano Futao vui vẻ tán thành cách nói này.