Hách Liên Vô Tình đột nhiên cất cao giọng.
Tả Trung Nhân ôm quyền đáp lời: “Sư phụ, những người khác đều đang trên đường tới đây, chắc hẳn sẽ đến nơi nhanh thôi!”
Quả nhiên là vậy.
Khoảng hai, ba giờ sau, kỳ chủ của mười sáu tỉnh đều đã đến Tái Bắc.
Những người này cơ bản đều là người già bảy mươi tuổi, chỉ có Yêu Cơ thoạt nhìn trẻ trung một chút, nhưng dù sao cũng phải hơn năm, sáu mươi tuổi rồi.
Hách Liên Vô Tình ngồi trên vị trí chủ toạ, kỳ chủ mười sáu tỉnh xếp thành hai hàng quỳ trước mặt lão ta, giống như thần tử thời cổ đại bái lạy quân vương vậy.
“Tất cả đứng lên đi.”
Hách Liên Vô Tình khẽ cất tiếng.
Mười sáu người đứng dậy, đứng về hai bên trái phải.
“Kỳ chủ Chính - Phó của Ngũ Kỳ bên dưới nghe lệnh!”
Sau khi Hách Liên Vô Tình mở lời, Tả Trung Nhân và chín kỳ chủ khác đồng thời bước ngang một bước.
“Bây giờ, bổn toạ lệnh cho các ngươi triệu tập nhân mã, ba ngày sau san bằng Thiếu Lâm Tự, Đạo môn và Tiêu Dao Cung cho bổn toạ. Bổn toạ muốn ba tông môn này bị tiêu diệt sạch, không chừa một ai!”
Hách Liên Vô Tình đằng đằng sát khí ra lệnh.
Mỗi khi nhớ lại những năm tháng bị ba người Ngọc Linh Linh trấn áp ở địa cung tối tăm không thấy ánh mắt trời, lão ta hận không thể đích thân băm vằm ba người kia thành ngàn vạn mảnh.
San bằng tam đại thánh địa chỉ là thu lại chút lãi mà thôi…
Đợi đến khi công lực của lão ta được củng cố hoàn toàn, lão sẽ đích thân đi bắt ba người kia rồi hành hạ đến chết, như vậy mới có thể trút được mối hận trong lòng.
Tả Trung Nhân ôm quyền hành lễ, cười nhạt: “Sư phụ, không cần tốn đến ba ngày, con và mọi người sẽ tiêu diệt tam đại thánh địa ngay lập tức!”
Hử?
Hách Liên Vô Tình khẽ nhíu mày, lão ta không hiểu vì sao đệ tử của mình lại tự tin đến vậy.
“Vả lại người của chúng ta cũng không cần ra tay, đệ tử chỉ cần gọi một cú điện thoại là sẽ có người giải quyết chuyện này thay chúng ta.”
Tả Trung Nhân vừa nói vừa lấy điện thoại ra, thuần thục bấm gọi một dãy số.
“Tu tu…” Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
“Lập tức dẫn quân bao vây tam đại thánh địa võ lâm, dù là một con ruồi cũng không buông tha!”
“Rõ!”
Cuộc gọi kết thúc, Tả Trung Nhân lần nữa ôm quyền: “Sư phụ, trước khi trời sáng, thứ gọi là tm đại thánh địa kia sẽ biến mất trên xứ sở này!”
Hách Liên Vô Tình híp mắt lại.
Đã mấy nhiều thập kỷ trôi qua, xem ra lão ta đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng và các mối quan hệ của thuộc hạ rồi!
Không lâu sau khi Tả Trung Nhân cúp máy, quân khu Dự Châu, quân khu Ngạc Châu và quân khu Tàng Nam lần lượt huy động hơn một vạn quân được trang bị súng đạn thật của mình.
Ngoài ra, họ còn điều động trực thăng trang bị vũ trang và mười mấy cỗ xe tăng ra trận, chia thành ba hướng tiến công tam đại thánh địa!
Cùng lúc đó, ở Tuyên Thành.
Lý Trạch Vũ vừa chạy đến quán bún ốc cùng mọi người thì nhận được cuộc gọi từ Long Thiên Quân.
“Đã dọn sàn sạch sẽ chưa?”
Long Thiên Quân ở đầu dâu bên kia nhất thời im lặng.
Đường đường là Long Vương nước Hạ lại trở thành chuyên viên “tẩy rửa”, nếu Long Thanh Phong không khuyên can, hắn ta rất muốn làm cho ra nhẽ với Lý Trạch Vũ.
“Có chuyện cần báo cho cậu biết!”
“Nói!”
Lý Trạch Vũ xì ra một chữ.