Như vậy, bọn họ không cần lo lắng tin tức về loại bom thông minh mới bị lộ ra ngoài mà Lý Trạch Vũ còn nợ bọn họ một ân tình, cuối cùng Alec còn phải cảm ơn bọn họ giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Một mũi tên trúng ba con chim!
Nhưng ngay sau đó…
“Tôi có lấy đồ của người ta hay không thì liên quan gì đến nước Mỹ mấy người, nước Anh còn chưa tìm đến tôi mà mấy người bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng à?”
“Mấy người đúng là không biết xấu hổ, đi khắp mọi nơi giở chiêu vì muốn tốt cho người khác, thực tế lại làm mấy chuyện lén lút trộm cắp, lợi mình hại người!”
“Ông đây cảnh cáo ông, chuyện này không hề liên quan đến mấy người, nếu các người muốn xen vào chuyện của ông đây thì đừng trách tôi không khách sáo với các người.”
“Tút tút tút…”
Cuộc gọi đã bị ngắt, sắc mặt Elif hoàn toàn tối sầm lại.
“Fuck! Shit!”
“Rầm rầm rầm!”
Ông ta tức đến đấm mạnh xuống bàn mấy cái.
“Quân Đế, cậu sẽ hối hận đấy!”
Sắc mặt Elif trở nên u ám đến đáng sợ.
Nếu tin tức về loại bom thông minh mới bị tiết lộ, kẻ thù không đội trời chung của ông ta – Bruce chắc chắn sẽ báo cáo chuyện này lên cả hai viện, như vậy ông ta rất có thể sẽ nghỉ hưu sớm.
Ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Vừa nghĩ đến đây, Elif cầm lấy điện thoại trên bàn vào gọi cho một dãy số.
“Liên lạc với U Linh, bảo cậu ta mau đến gặp tôi…”
…
Cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ xuất hiện tại ga tàu lửa của thành phố Derland.
Lúc này hắn dán một chòm râu dê ở dưới cằm, trên mặt cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn, trên đầu đội một bộ tóc xoăn ngắn màu nâu.
Thuật dịch dung của hắn vô cùng tuyệt diệu, cho dù có xuất hiện ở trước mắt người thân thiết nhất, e rằng đối phương cũng không nhận ra hắn.
“Xin chào, xin hỏi tàu lửa lúc nào mới có thể xuất phát vậy, cháu của tôi bị bệnh rất nặng, tôi phải mau chóng đến Luân Đôn thăm thằng bé.”
Một lão già hỏi nhân viên ga tàu.
Nhân viên kiên nhẫn giải thích: “Vì tình huống khẩn cấp nên phải chờ thêm mười tiếng đồng hồ thì tàu lửa mới có thể vận hành trở lại, mong quý khách hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Lý Trạch Vũ ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, khóe miệng âm thầm nở một nụ cười lạnh lùng.
Điều này cũng có nghĩa là, hắn phải chờ thêm mười tiếng mới có thể rời khỏi đây.
“Tất cả mọi người ngồi yên tại chỗ và lấy chứng minh thư ra!”
Ngay vào lúc này, một nhóm binh lính vác súng chạy vào ga tàu.
Lý Trạch Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì xuyên qua dòng người, lén lút đi vào phòng vệ sinh, sau đó mở cửa sổ thông gió trèo ra ngoài.
Mười mấy phút sau.
Khi Lý Trạch Vũ xuất hiện lần nữa, hắn đã đi đến một con phố nhộn nhịp, thuận tiện tìm một quán hamburger giải quyết một bữa.
“Đất trời mênh mông là tình yêu của ta…”
Tiếng nhạc chuông vui tai vang lên.
Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra nhìn, là Diệp Khuynh Thành gọi đến.
“Anh… Anh không sao chứ?”
Cuộc gọi đã kết nối, giọng nói quan tâm kèm theo vẻ lo lắng của Diệp Khuynh Thành truyền tới.
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ thoải mái cười nói: “Tôi rất ổn mà, không cần lo cho tôi.”