“Chị, chị còn chưa bước chân vào cửa nhà họ Lý, trái tim đã bay sang đó rồi à?”
Trần Thanh Dao nói đùa.
Mặc dù Trần Thanh Tuyết có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn ráng cứng miệng nói: “Bay qua bên đó cũng là chuyện bình thường. Dù sao hôn sự của chị với cái tên đó cũng được định cả rồi!”
“Cũng đúng!”
Trần Thanh Dao lè lưỡi, cười khì khì nói: “Tóm lại cho dù anh rể ở ngoài có ghê gớm thế nào đi chăng nữa: “chánh cung nương nương” trong nhà nhất định phải thuộc về chị của em!”
Trần Thanh Tuyết nghe thấy lời này cũng không cảm thấy buồn bã, bởi vì mấy ngày nay cô đã nghĩ thoáng mọi thứ rồi.
Ánh sáng trên người Lý Trạch Vũ quả thật rất chói mắt, một người đàn ông như vậy dù cho có đứng yên bất động thì vô số phụ nữ cũng sẽ lao về phía hắn.
Trần Thanh Tuyết tự nhủ với lòng, nếu đã chọn người đàn ông này thì cô nhất định phải có tấm lòng cởi mở.
“Cách!”
Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị người nào đó mở ra.
“Ai vậy! Không biết gõ cửa à?”
Trần Thanh Dao quay người lại, định mắng cho một trận, nhưng vừa nói được một nửa đã ngay lập tức ngậm miệng lại.
Bởi vì người đến là người thứ hai trong khoa học kỹ thuật Vân Dương có thể trực tiếp vào mà không cần gõ cửa.
“Anh rể!”
Trần Thanh Dao cảm thấy vui vẻ, nhưng đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ của cô và Lý Trạch Vũ, ánh mắt bỗng trở nên né tránh.
“Sao anh lại đến đây?”
Trần Thanh Tuyết cũng vui mừng khôn xiết.
Lý Trạch Vũ nhún nhún vai nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn hai ngươi đi gặp một vài người.”
“Gặp ai?”
Trần Thanh Tuyết như thể buột miệng hỏi.
“Sư phụ của tôi!”
Lý Trạch Vũ nói sự thật.
Sư... phụ...
Hai chữ này khiến hai chị em họ có hơi ngớ ra.
Nửa tiếng sau.
Lý Trạch Vũ đưa hai chị em nhà họ Trần đến khách sạn sáu sao duy nhất ở Tuyên Thành.
Chỗ này tối nay đã được bao toàn bộ!
Khi Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Vân Trung biết rằng sư phụ trở về, họ cùng với các đệ tử tài giỏi trong môn phái đã đến từ sớm để tiếp đón ông.
Sảnh lớn vốn huyên náo dần trở nên yên tĩnh sau khi ba người Lý Trạch Vũ bước vào.
“Sư đệ!”
“Sư đệ...”
“Sư thúc tổ...”
Mọi người đều rất khách sáo lịch sự với Lý Trạch Vũ.
Cho dù thâm niên như thế nào, Lý Trạch Vũ cũng đủ để thuyết phục bọn họ bằng chính thực lực của mình.
“Này, các sư huynh sư tỷ đến cả rồi.”
Lý Trạch Vũ chắp tay với những người xung quanh, nói: “Tối nay tôi mời, mọi người không say không về nhé!”
Nói xong hắn vẫy tay với hai chị em Trần Thanh Tuyết, sau đó chỉ vào ba người Ngọc Linh Lung ngồi ở giữa giới thiệu: “Ba người này là sư phụ của tôi.”
Ngay khi hai chị em họ vừa bước đến, hòa thượng Nhất Trinh đã lên tiếng trước.
“Cái thằng nhóc thối này thật có mắt nhìn, vậy mà tìm được một cặp chị em...”