Hách Liên Vô Tình rơi vào dòng sông chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã lệch vị trí, máu phun ra từ trong miệng trong nháy mắt cũng bị nước sông tách ra.
Dưới tình huống này, người bình thường có lẽ đã sớm từ bỏ mong muốn sống sót.
Nhưng mà Hách Liên Vô Tình là người thế nào?
Trên người ông ta mang huyết hải thâm thù, chịu nhục mấy trăm năm, sao cam lòng nhận mệnh như vậy?
Không thể chết, nhất định không thể chết.
Trong lòng Hách Liên Vô Tình lại lần nữa nhắc nhở mình, dục vọng muốn sống mạnh mẽ khiến ông ta nổi lên mặt nước, dùng hết sức lực bò lên bờ.
Nhưng cho dù lên bờ thì sao? Lấy vết thương bây giờ của ông ta nếu như không kịp thời được cứu chữa, ông ta cũng chắc chắn sẽ chết.
Có lẽ là ông trời chiếu cố, đúng lúc này cách đó không xa có một chiếc xe chạy tới.
“Bang!” Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống xe.
“Thánh Vương.” Nghe thấy có người gọi mình, Hách Liên Vô Tình chật vật mở hai mắt ra, nhưng lúc ông ta nhìn thấy rõ người trước mắt thì lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người…
Mười sáu kỳ chủ, đây là nội tình lớn nhất Vô Tình thần cung.
Sau lưng mỗi vị kỳ chủ nắm trong tay quyền lực giao thiệp rộng lớn, đây là thứ người khác không tưởng tượng nổi.
Cho dù Lý Trạch Vũ cũng giống vậy.
Trước đó hắn tưởng sau lưng những kỳ chủ này chỉ cấu kết với một vài quyền quý, nhưng sau khi bị tra hỏi một cách nghiêm khắc mới biết mình đã sai lầm biết bao nhiêu.
Từ quan chức thôn đến quan huyện, đến thống đốc một tỉnh.
Trong mười sáu tỉnh, mỗi tỉnh ít nhất có một phần năm quan lại quyền quý có liên quan với Vô Tình thần cung.
Không chỉ như thế, trong quân phủ cũng có không ít đại lão thực quyền bị Vô Tình thần cung thu mua.
Có thể nói chỉ cần Hách Liên Vô Tình cầm vũ khí nổi dậy thì có thể được nhiều người ủng hộ.
Đi ra từ lều vải thẩm vấn, Lý Trạch Vũ liên tục hút mấy điếu thuốc.
“Cậu chủ, ông Long tới.” Cẩu Phú Quý vừa nói xong thì nhìn thấy Vật Tương Vong mang theo Long Thanh Phong và mấy người Long Tổ đi tới.
“Nhóc con, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu! Ha ha ha…” Long Thanh Phong sảng khoái cười to.
Nhưng mà một khắc sau khi Lý Trạch Vũ nói tin tức mình đã gặng hỏi ra, ông ta có thế nào cũng không cười nổi nữa.
Ánh mắt Long Thanh Phong trống rỗng, trên mặt thậm chí lộ ra vẻ hoảng sợ: “Long Chủ đã đánh giá cao sức mạnh Vô Tình thần cung nắm giữ hết khả năng, thật không ngờ vẫn khinh thường những loạn thần tặc tử này.”
Vừa nói vừa chuyển đề tào: “Chuyện này quan trọng, tôi phải tự mình trở về báo cáo, cậu cùng tôi trở về nhé?”
“Ừm.” Lý Trạch Vũ vui vẻ đáp lại.
Một lát sau, một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống trước mặt hai người.
“Tiểu Nam!”
“Cậu Thiếu có gì dặn dò?” Lý Trạch Vũ vỗ vai Nam Cung Thạc nói: “Phần việc còn lại giao cho ông, áp giải tất cả mọi người Vô Tình thần cung về Hoàng Thành.”
Trước mắt mà nói ngoại trừ những thánh kỵ sĩ, bất cứ bộ môn nào hắn cũng không tin tưởng được.
Giọng nói Nam Cung Thạc vang lên mạnh mẽ: “Cậu Lý yên tâm, tôi sẽ không để cho người nào chạy mất.”
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, lập tức cùng Long Thanh Phong leo lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng cất cánh, từ trên cao nhìn xuống, hắn đột nhiên có dự cảm không lành.
Sau mấy tiếng, trời tờ mờ sáng.