Người đàn ông cảm nhận được đối phương không muốn phản ứng lại mình nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Lúc này, sảnh lớn vang lên tiếng nhạc violin, ánh đèn dịu nhẹ cũng sáng lên.
"Tổng giám đốc Trần, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"
Người đàn ông ra vẻ thân sĩ dò hỏi.
Trần Thanh Tuyết khẽ lắc đầu, uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe."
Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, dường như anh ta muốn nói thêm gì đó.
"Anh Lục, tổng giám đốc Trần đã nói thân thể không được thoải mái rồi, anh không nên quấy rầy người ta thì hơn."
Lạc Trường Thanh đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù người đàn ông không cam lòng, nhưng vẫn quay người rời đi.
Lạc Trường Thanh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Tuyết, lên tiếng hỏi: "Thanh Tuyết, sức khỏe của ông nội Trần đã tốt hơn chưa?"
Trần Thanh Tuyết lịch sự gật đầu: "Ông nội tôi đang khôi phục không tệ, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi!"
"Vậy thì tốt."
Trên mặt Lạc Trường Thanh treo một nụ cười thân thiết: "Thành chủ Tần ở bên kia, hay là chúng ta cùng nhau qua đó chào hỏi nhé?"
Bởi vì thành chủ Tuyên Thành đột nhiên phát bệnh qua đời nên vị trí này đã trống hơn nửa tháng, cho tới hiện tại thì đều do phó thành chủ Tống Minh Cao đại diện xử lý chuyện lớn nhỏ.
Mà mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, năng lực và danh tiếng của Tống Minh Cao cũng không tệ, tám chín phần mười sẽ chính thức nhậm chức thành chủ.
Vậy nên khi Trần Thanh Tuyết nghe thấy ba chữ "thành chủ Tần", cô không khỏi sững sờ.
"Là như vậy, hôm nay thành chủ Tần vừa bị điều tới để tạm đảm nhiệm đại diện thành chủ."
Nói đến đây, Lạc Trường Thanh thấp giọng rồi nói tiếp: "Tôi tiết lộ cho cô một tin tức ngầm, thành chủ Tần đến từ nhà họ Tần ở Hoàng Thành, chức thành chủ là chuyện ván đã đóng thuyền! Những xí nghiệp ở Tuyên Thành như chúng ta vẫn phải cần giữ gìn mối quan hệ."
Trần Thanh Tuyết khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy cùng Lạc Trường Thanh đi tới chỗ người đàn ông đang bị các ông trùm giới kinh doanh vây quanh.
Người này chừng ngoài ba mươi, dáng dấp tuấn tú, cho người ta một loại cảm giác ôn tồn lễ độ.
Gã là Tần Hạo Nhiên, là người đứng đầu đời thứ ba của nhà họ Tần ở Hoàng Thành, cũng là một ngôi sao mới chói mắt nhất trong giới chính trị, sắp trở thành thành chủ trẻ tuổi nhất nước Hạ từ trước tới nay!
"Xin chào ngài, thành chủ Tần, tôi là Lạc Trường Thanh đến từ tập đoàn Hoài Nghiệp!"
"Ngài Lạc đây đúng là tuổi trẻ tài cao!"
Tần Hạo Nhiên chỉ tùy ý khách sáo một câu, ánh mắt của gã vẫn luôn đặt ở trên người Trần Thanh Tuyết.
Lạc Trường Thanh khẽ chau mày.
Cùng là đàn ông, đương nhiên anh ta lo lắng Tần Hạo Nhiên có ý đồ với Trần Thanh Tuyết!
"Chắc hẳn vị này là tổng giám đốc Trần của Khoa học kỹ thuật Vân Dương nhỉ?"
Tần Hạo Nhiên chủ động nâng ly sâm panh lên: "Trước khi đến Tuyên Thành, tôi đã nghe nói tổng giám đốc Trần là người đẹp số một của Giang Đông chúng ta, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, chén rượu này tôi kính cô."
Nói xong gã uống một hơi cạn sạch rượu trong ly sâm panh.
Có thể khiến thành chủ tương lai tự mình mời rượu, đổi thành người bình thường thì chắc chắn sẽ lo sợ vì được ưu ái.
Nhưng mà Trần Thanh Tuyết không kiêu ngạo không tự ti, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sâm panh: "Cảm ơn thành chủ Tần đã ca ngợi, nhưng tửu lượng của tôi không được tốt lắm, mong thành chủ Tần thông cảm!"
Tần Hạo Nhiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã lập tức trầm xuống.
Gã tự mình mời rượu, hơn nữa còn uống một hơi cạn sạch, nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thế này rõ ràng khiến gã không xuống đài được!
"Tổng giám đốc Trần, ngài thành chủ đã uống xong rồi mà cô mới nhấp một ngụm, sợ là không thích hợp nhỉ?"
Thư ký bên cạnh Tần Hạo Nhiên nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức đoán được tâm tư của sếp mình.
"Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc Trần mau uống hết đi!"
"Một ly sâm panh mà thôi, không có gì đáng ngại..."
Vì để lấy lòng Tần Hạo Nhiên, mấy ông lớn trong giới kinh doanh lần lượt mở miệng thuyết phục.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói bá đạo từ xa xa truyền đến...
"Thanh Tuyết đã không muốn uống, ông đây muốn xem ai dám ép cô ấy uống!"