Ba người hòa thượng Nhất Trinh nhìn nhau, trong mắt nhau dần xuất hiện một tia sáng vàng.
“Bảo vệ vợ của đệ tử bọn ta à?”
Ba người đồng thanh hỏi.
Lý Trạch Vũ cũng không giấu giếm điều gì, thành thật thừa nhận.
Tuy rằng hắn bí mật phái người đến bảo vệ hai chị em Trần Thanh Tuyết, nhưng người trong Vô Tình Thần cung cũng không phải dạng tầm thường, chỉ khi để các vị sư phụ đích thân ra tay hắn mới cảm thấy yên tâm.
“Chỉ cần bọn ta còn ở đây, ai dám động vào vợ của đệ tử của bọn ta?”
Hòa thượng Nhất Trinh đầy khí thế đáp lại.
“Đi thôi, đạo sĩ ta đã chán cái nơi này lắm rồi!”
Những gì đạo sĩ Vô Trần nói đều là những lời từ tận đáy lòng.
Ở một chỗ suốt mấy chục năm không bước chân ra ngoài nửa bước, cũng may là ba người bọn họ đều không phải người bình thường.
Nếu là người bình thường, loạng quạng chắc sắp điên mất!
Ngọc Linh Lung khẽ cau mày nói: “Trạch Vũ, vi sư không quản được nhiều chuyện như vậy. Đệ tử Tiêu Dao Cung - Bạch Tố Y của ta là một cô gái tốt hiếm có. Nếu con dám phụ lòng con bé, ta nhất định sẽ không tha cho con!”
Ơ...
Lý Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Còn con Ngân Hồ ở bên cạnh cứ trợn mắt nhìn hắn, giống như đang nói “Đáng đời lắm”!
Nửa tiếng sau, cửa lớn Tử Ngọc từ từ mở ra.
“Cung tiễn ba vị đại phu!”
“Cung tiễn đại đương gia...”
Hàng ngàn tù nhân và lính canh đồng thanh hét lên.
Cai ngục Paul theo sau toàn bộ quá trình, giống như một tiểu thái giám siêng năng.
Một lúc sau, máy bay trực thăng khởi động.
Paul miễn cưỡng đau lòng vẫy tay chào tạm biệt và hét lớn: “Đại đương gia, ba vị đại sư, khi nào có thời gian nhớ quay lại chơi nhé!”
“Khụ... phì!”
Đạo sĩ Vô Trần nhổ xuống một ngụm nước bọt, chuẩn xác rơi vào mặt Paul.
Hòa thượng Nhất Trinh lèm bèm chửi rủa: “Cái tên quỷ này, nếu không biết nói thì đừng nói nữa. Có kiếp sau ta cũng sẽ không bao giờ đến cái nơi ma quái này đâu!”
Paul sợ hãi đến mức nhanh chóng im lặng.
Chiếc máy bay trực thăng từ từ cất cánh, bay về phía nước Hạ.
Mấy người lớn tuổi ngồi trên máy bay cảm thấy lòng bồn chồn, giống như những đứa trẻ xa quê cuối cùng cũng được về nhà, vừa vui mừng vừa háo hức.
...
Khi mặt trời lặn xuống núi, Trần Thanh Tuyết cũng đã kết thúc một ngày làm việc của mình.
“Cách!”
“Chị!”
Trần Thanh Dao là người duy nhất ở nơi khoa học kỹ thuật Vân Dương này dám vào mà không gõ cửa.
Trần Thanh Tuyết duỗi người nói: “Thanh Dao, em tới thật đúng lúc, ngày mai chị không bận gì, hay là chúng ta đi Hoàng Thành một chuyến đi?”
Hửm?
Trần Thanh Dao giật mình: “Sao đột nhiên chị lại muốn đi Hoàng Thành vậy?”
“Chị muốn đi thăm ông cụ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Thanh Tuyết ửng đỏ, giọng nói dịu dàng: “Ông cụ Lý đang trấn thủ ở Bắc Cương, cái tên kia từ sáng đến tối lại chẳng ở nhà, ông cụ ở một mình chắc hẳn rất cô đơn, chị nghĩ sau này nếu không có việc gì có thể ở cùng với ông ấy nhiều hơn một chút!”