"Tình xưa? Ha ha~"
Angela cười khinh bỉ: "Tên khốn nhà anh đã từng nhớ tình xưa bao giờ?"
Lúc nói lời này, trong đầu cô ấy vô thức nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ.
Dưới ánh trăng, cô ấy nép vào ngực người đàn ông kia, đối phương nói: "Chỉ cần em thích, dù là mặt trăng trên trời ah cũng hái xuống cho em."
Vì tin vào lời ngon tiếng ngọt của hắn nên cô ấy mới giao sự trong trắng của mình cho người đàn ông kia.
Ban đầu, cô ấy cứ ngỡ hai người bọn họ sẽ là cặp tình nhân hạnh phúc nhất trên đời, kết quả...
"Quân đế, anh quay lại đi, anh đã nói sẽ yêu em cả đời mà! Xin anh đấy quân đế, emthật sự không thể rời xa anh! Em không cố tình gạt anh đâu quân đế, em có nỗi khổ riêng..."
Trong đêm nọ, dù cô ấy có gào thét thế nào người đàn ông vẫn tuyệt tình bước đi, không dừng chân lại.
Từ đó về sau, trái tim của cô ấy đã chết, Angela không bao giờ tìn trên đời này có tình yêu tồn tại.
"Khụ khụ."
Lý Trạch Vũ hắn giọng rồi nói: "Angela, ông đây cảnh cáo cô lần cuối, đừng đùa với lửa!"
Nói xong, hắn tắt máy ngay lập tức.
"Này, này..."
Angela gọi vài tiếng, sau khi xác nhận đối phương đã cúp máy, cô ấy tức giận ném điện thoại xuống biển.
"Tên khốn kiếp quân đế, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận! Hừ!"
Angela phẫn nộ đến mức hai chiếc răng nanh lộ ra phía dưới đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
Mới nhìn qua thì hơi đáng sợ, nhưng... nếu nhìn kỹ vài lần thì lại có cảm giác khác.
Cùng lúc đó, tại nước Anh.
Sau khi hắn cúp máy, Lý Trạch Vũ và Lang Vương cùng ngồi xe đi tới ngoại ô.
Dọc đường, Nalisa đã gọi tới vài cuộc nhưng Lý Trạch Vũ không hề bắt máy.
Hơn mười phút sau, xe taxi dừng ở bên đường, cách đó không xa là một toà lâu đài cổ to lớn, uy nghi.
Lý Trạch Vũ và Lang Vương xuống xe.
"Mười nghìn, cám ơn!" Tài xế xoa tay.
Lý Trạch Vũ giật mình, không ngờ bản thân "may mắn" như thế, chỉ gọi đại một chiếc xe lại gặp phải xe đen.
"Để tôi trả tiền." Lang Vương đề nghị.
Lý Trạch Vũ gật đầu rồi xuống xe trước.
"Người anh em, đừng nghịch dáng người cậu cao to thì tôi sợ, cậu xem đây là gì?"
Tài xế vừa nói vừa móc ra một khẩu súng lục từ trong người ra, ngay sau đó...
"Pằng pằng pằng!"
"Tôi sai rồi, xin tha mạng!"
Một loạt tiếng quyền cước vang lên, giây tiếp theo là tiếng hét thảm thiết như quỷ khóc sói tru.
Vài phút sau.
Lang Vương bước xuống xe, thấy Lý Trạch Vũ đang đứng ven được nhả khói, ông ta vừa bật lửa đốt thuốc lá vừa bước tới: "Người của cậu vẫn chưa đến sao?"
"Người nào?" Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại.
Lang Vương rít một hơi thuốc rồi đáp: "Quân U Minh đấy, chẳng phải bọn họ lẻn vào nước Anh trước chúng ta hãy sao?"