“À đúng đúng đúng.” Nam Cung Thạc lập tức không còn cách nào khác, như giẫm trên băng mỏng đi tới ngồi xuống một bên.
“Tiểu Nam…”
“Có, giáo chủ có gì dặn dò.”
Dáng vẻ Nam Cung nịnh nọt, giống như thái giám hầu hạ chủ tử trong hoàng cung cổ đại.
Lý Trạch Vũ lại đột nhiên nghiêm mặt: “Lão già ông hình như không thành thật.”
“Ồ, sao giáo chủ lại nói vậy?”
Nam Cung Thạc âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng tính toán thằng nhóc thối trước mắt này lại muốn chơi trò gì.
Lý Trạch Vũ hừ lạnh: “Ông có việc giấu giếm tôi.”
“Giáo chủ, tôi thề tuyệt đối không hề có bí mật gì giấu giếm cậu.” Nam Cung Thạc dựng thẳng ba ngón tay lên.
“Thôi đi, thứ như lời thề kia đều là lừa gạt, ông đừng có ra trò này với tôi.”
Lý Trạch Vũ chuyển đề tài nói: “Ông thành thật khai báo, mười lăm tháng này ông tập hợp tất cả thành viên Vu giáo ở Bát Quế Thập Vạn Đại Sơn, rốt cuộc có mục đích gì?”
“Giáo chủ, không phải tôi đã nói rồi à, để mỗi thành viên báo lại một vài công trạng năm ngoài, đồng thời mọi người tụ tập một chỗ bồi dưỡng tí tình cảm.” Nam Cung Thạc nghiêm túc đáp lại.
“Mẹ nó, không thành thật.”
“Vù!” Lý Trạch Vũ đứng dậy một phát, trong nháy mắt đã tới trước mặt Nam Cung Thạc.
“Rầm rầm rấm” Chỉ nghe một tiếng đấm đá lanh lảnh, sau đó chính là tiếng kêu rên và tiếng cầu xin tha thứ vang lên.
“Giáo chủ, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”
Có điều sau ba đấm hai đá, khóe mắt Đại hộ pháp đã nhanh chóng đen thui với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Cho ông thêm một cơ hội, nếu như còn không nói, vậy ông mãi mãi đừng nói nữa.”
Vừa nói xong, sát ý rét lạnh từ trên người hắn tỏa ra.
Nam Cung Thạc khẽ rùng mình, trong lòng có một trực giác nhắc nhở ông ta, lần này Lý Trạch Vũ thật sự muốn giết người.
“Tôi nói, tôi nói.”
“Thật ra giáo chủ Vu giáo chúng tôi… vẫn còn trên cõi đời.”
“Nói nhảm, bản giáo chủ sống rất tốt, sao, ông muốn bản giáo chủ chết?” Lý Trạch Vũ cố ý giả ngốc.
Nam Cung Thạc lắc đầu nói: “Giáo chủ, tôi nói chính là giáo chủ thật sự của Vu giáo chúng tôi, Hướng Dương Thiên.”
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ lập tức nheo mắt lại.
Lúc trước hắn đã từng phỏng đoán, Tư Mã tam nương cũng còn sống, như vậy tỷ lệ giáo chủ Hướng Dương Thiên này còn sống rất lớn.
Kết quả không ngoài dự đoán của hắn.
Nam Cung Thạc chép miệng nói: “Giáo chủ Hướng dặn dò chúng tôi mười lăm tháng này tụ tập với nhau, ông ấy muốn chính thức bắt đầu thực hành kế hoạch những năm gần đây.”
“Kế hoạch gì?” Lý Trạch Vũ hỏi.
Nam Cung Thạc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Trạch Vũ thì lại bật thốt ra: “Tôi đoán giáo chủ Hướng muốn… muốn đoạt quyền.”
“Đoạt quyền gì?”
“Ui…” Cẩu Phú Quý bên cạnh hít sâu một hơi, khiếp sợ nói: “Không phải đoạt hoàng quyền chứ?”
Nam Cung Thạc nặng nề gật đầu.
“Cậu chủ, nếu quả thật như vậy, chúng ta nên lập tức thông báo cho lão gia, à không đúng, nên lập tức thông báo cho Long chủ.”
Vật Tương Vong nhắc nhở: “Như vậy cậu chủ sẽ lập công lớn.”
Lý Trạch Vũ không để lời này trong lòng mà hỏi Nam Cung Thạc: “Bây giờ Hướng Dương Thiên ở đâu?”