“Nếu Tiêu tướng quân đã biết, tại sao còn làm khó Tiêu Dao Cung?”
Bạch Tố Y cảm thấy khó hiểu.
Nữ tướng quân lạnh lùng đáp: “Bổn tướng quân chỉ phụng mệnh làm việc thôi, không làm khó làm dễ gì cả!”
Nữ tướng quân vừa nói vừa lấy ra điện thoại rồi đưa tới trước mặt Bạch Tố Y.
“Tiêu tướng quân, cô định?”
Bạch Tố Y ngờ vực.
Nữ tướng quân nói nhỏ, “Cầu cứu sư thúc tổ của cô đi!”
Bạch Tố Y mừng rỡ: “Đạ tạ, Tiêu tướng quân.”
Dứt lời, cô trực tiếp cầm lấy di động bấm dãy số điện thoại mình đã sớm thuộc lòng.
“Alo!”
Giọng Lý Trạch Vũ truyền đến.
“Tiêu Dao Cung xảy ra chuyện rồi…”
Bạch Tố Y đi thẳng vào nội dung chính, giải thích tình hình trước mắt một cách ngắn gọn.
“Yên tâm đi!”
Lý Trạch Vũ chỉ nói ba chữ liền dập máy.
“Bụp!”
Nữ tướng quân đột nhiên giật chiếc điên thoại trong tay Bạch Tố Y, nhếch mép cười khẩy: “Bạch Thánh nữ, cô biết tên của bổn tướng quân không?”
Bạch Tố Y sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại hỏi vặn: “Chẳng phải Tiêu tướng quân tên là Tiêu Mai à?”
Nữ tướng quân nở nụ cười bí ẩn, nói: “Đó chỉ là tên hiện tại thôi, tên cũ của tôi là… Tiêu Thiến Thu!”
Tiêu Thiến Thu?
Trong phút chốc, Bạch Tố Y cảm thấy lòng mình chấn động.
Cô mơ hồ hồi tưởng lại thời điểm mình mới gặp mặt Lý Trạch Vũ trên núi Thương Nam. Khi ấy, đối phương đang quyết chiến với con thứ của nhà họ Khương là Khương Mộ Bạch.
Lúc hấp hối, Khương Mộ Bạch nói mình vẫn còn một mối bận tâm lớn, hắn ta có một đứa con gái tên Tiêu Thiến Thu ở thành phố Kim Lăng, hy vọng Lý Trạch Vũ nếu có cơ hội hãy giúp đỡ cô ấy.
“Cô đang nghĩ rằng tên đàn ông kia có thể cứu được các người, đúng chứ? Ha ha ha…”
Tiêu Thiến Thu bật cười khinh thường: “Hắn không những không cứu được các người mà còn sẽ bị bổn tướng quân dồn vào đường chết, không có chỗ chôn!”
Bạch Tố Y lắc đầu, thản nhiên như không: “Người phải chết.., Chắc chắn không phải hắn!”
“Ha ha ha!”
Tiêu Thiến Thu không nhịn được mà cất giọng cười lớn: “Có lẽ Bạch Thánh nữ không hiểu về triều đình rồi… Ở nước Hạ này, bất cứ người nào dám động thủ với quân đội đều sẽ bị khép tội mất đầu!”
Nghe vậy, Bạch Tố Y nhất thời ngộ ra,
Vừa nãy đối phương cố tình cho cô liên lạc với Lý Trạch Vũ là để dụ hắn đến đây.
Tái Bắc, đại thảo nguyên.
“Trung Nhân, con nói với ta đêm nay sẽ khiến tam đại thánh địa biến mất, nhưng sao bây giờ đã là quá ba giờ mà chẳng có động tĩnh gì?”
Hách Liên Vô Tình thưởng thức trà thơm, mười mấy kì chủ ngồi nghiêm chỉnh ở hai bên.
Tả Trung Nhân đứng dậy ôm quyền nói: “Sư phụ, ngài đừng nóng vội, đồ nhi bảo đảm sẽ không làm ngài phải thất vọng!”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của ông ta, Hách Liên Vô Tình khẽ mỉm cười, đáp: “Được, bổn tọa tin tưởng con, mong là con có thể làm cho bổn toạ hài lòng trước khi mặt trời mọc.”
“Xin sư phụ cứ yên tâm.”
Tả Trung Nhân tiếp tục cam đoan.