Đạo sĩ Bạch Ngọc lo lắng, sốt ruột.
Đạo sĩ Vân Trung lại không hề để ý mà chỉ quan tâm nhìn về phía Lý Quân Dạ: “Sư đệ, có thể dẫn ta đi gặp sư phụ được không?”
“Cái này...”
Lý Trạch Vũ trở nên khó xử.
“Sư tổ, ngài xem, tên này lòi đuôi rồi!”
Trương Bách Khâm đã quên cái tát lúc này, bày ra dáng vẻ ‘tôi rất thông minh’, nói: “Hắn ta không dám dẫn sư tổ đi gặp sư tổ Vô Trần, đủ để chứng minh mọi lời nói của thằng nhãi này đều là vô căn cứ, hắn ta nhất định không phải đồ đệ của sư tổ Vô Trần!”
Lời vừa nói ra, đạo sĩ Bạch Ngọc và đạo sĩ Thanh Phong cũng bắt đầu nghi ngờ.
Không ngờ đạo sĩ Vân Trung lại cực kỳ kiên định nói: “Ta nói Trạch Vũ chính là sư đệ của ta, nếu ai dám nghi ngờ thì đừng trách ta không khách khí!”
Đạo sĩ Thanh Phong và đạo sĩ Bạch Ngọc lập tức im miệng.
Trương Bách Khâm còn muốn nói gì đó...
“Chát!”
“Con câm miệng!”
Đạo sĩ Thanh Phong lại giáng xuống một cái tát.
“Hu hu hu...”
Trương Bách Khâm hai mắt đẫm lệ, vô cùng tủi thân nói: “Cha lại đánh con!”
“Cút ra ngoài cho cha!”
Đạo sĩ Thanh Phong chỉ hận sắt không thành thép.
“Từ từ đã!”
Lý Trạch Vũ im lặng nãy giờ đứng lên đi tới.
“Anh muốn làm gì?”
Trương Bách Khâm dường như tồn tại bóng ma về hắn, vội vàng lui về phía sau vài bước.
“Đồ nhi ngoan đừng sợ, sư tổ rất lương thiện.”
Lý Trạch Vũ nở nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy trong mắt Trương Bách Khâm lại chẳng khác gì ác ma, run rẩy lùi ra sau mấy bước.
“Mày cút lại đây cho ông!”
Lý Trạch Vũ quát chói tai một tiếng.
Trương Bách Khâm suýt chút nữa bị dọa cho hồn bay phách tan, nơm nớp lo sợ tiến lên.
“Nghe nói mày muốn trả thù tao, còn muốn bắt tao ăn một trăm cái màn thầu, còn có... Muốn cho người đánh tao thành đầu heo!”
Lý Trạch Vũ cố ý nâng cao tông giọng: “Có phải vậy không?”
Đạo sĩ Thanh Phong định tiến lên khuyên bảo thì lại bị sư phụ của mình là đạo sĩ Bạch Ngọc giữ lại.
“Thằng nhóc Bách Khâm này tuổi còn nhỏ mà đã rất ngông cuồng, cứ để nó chịu khổ một chút cũng là chuyện tốt!”
“Sư phụ, nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết! Bây giờ Trạch Vũ đã là sư tổ của nó rồi thì chẳng lẽ lại đi hại nó sao?”
Đạo sĩ Thanh Phong nghe xong thấy cũng có lý.
“Cha, cha...”
Trương Bách Khâm muốn cầu cứu, lại thấy cha mình quay mặt đi xem như không thấy thì con tim lập tức tan vỡ.
“Sư... Sư tổ!”
Cắn chặt răng, Trương Bách Khâm khóc không ra nước mắt nói: “Con nào dám chứ? Tuyệt đối là có người bôi nhọ con!”
“Thật sự không có?”