"Cô nghĩ nên làm thế nào?"
Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại.
"Ý của tôi là nhận hết, như vậy Tiêu Diêu Cung chúng ta lại có thể lớn mạnh hơn không ít!!"
Bạch Tố Y nói ra suy nghĩ của mình.
"Không được, một người cũng không thể nhận!"
Mặc dù những người phụ nữ đó là người hâm mộ của hắn nhưng Lý Trạch Vũ vẫn nhẫn tâm từ chối.
Sau khi những người đó gia nhập Tiêu Diêu Cung, người của các môn phái khác sẽ nghĩ rằng Tiêu Diêu Cung đang đào góc tường, thế thì họ sẽ không hài lòng, và Tiêu Diêu Cung sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Ngoài ra, những người phụ nữ đó có thể phản bội sư môn của họ hôm nay vì ngưỡng mộ Lý Trạch Vũ hắn thì ngày mai họ có thể phản bội Tiêu Diêu Cung vì ngưỡng mộ Trương Quân Bảo.
Cỏ đầu tường* thì nhận có ích gì?
*Cỏ đầu tường: gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
"Đệ tử đã hiểu."
Bạch Tố Y bừng tỉnh đại ngộ, đồng ý thấy lời Lý Trạch Vũ nói rất hợp lý.
Cuối cùng, chỉ còn lại Cung Nghê Thường.
Lý Trạch Vũ nhẹ giọng hỏi: "Cô Cung, đến lượt cô!"
Cung Nghê Thường lần lượt liếc nhìn Tề Tiên Nhi và Bạch Tố Y, mỉm cười nói: "Cô Tề, thánh nữ Bạch, tôi có chuyện muốn nói riêng với Lý thiếu hiệp, nhờ hai người các cô tránh đi một chút."
Mặc dù Tề Tiên Nhi và Bạch Tố Y rất không tình nguyện nhưng chỉ có thể đồng ý để không bị mất phong thái.
"Hừ!"
"Hừ!"
Khi hai cô gái rời đi, tất cả đều nặng nề 'Hừ' một tiếng, không biết là đang 'Hừ' Lý Trạch Vũ hay Cung Nghê Thường.
"Bây giờ cô Cung có thể nói rồi đúng không?"
Trong lòng Lý Trạch Vũ tò mò, cô gái này có gì muốn nói mà cứ nhất định phải tự nói cho hắn biết đây.
"Lý thiếu hiệp, tôi có đẹp không?"
Điều đầu tiên Cung Nghê Thường nói chính là hỏi câu này.
Mặc dù Lý Trạch Vũ cảm thấy ù ù cạc cạc rất khó hiểu nhưng hắn vẫn gật đầu theo bản năng.
"Ừm, rất đẹp..."
Người đẹp số một trong võ lâm, Cung Nghê Thường rõ ràng là danh bất hư truyền rồi, hơn nữa vẻ đẹp của cô ấy đủ để khiến hầu hết đàn ông trên đời này phải phát cuồng.
Thậm chí Lý Trạch Vũ còn nghĩ rằng nếu là trước đây, khi hắn nhìn thấy Cung Nghê Thường thì cho dù thế nào cũng phải chinh phục được cô gái này.
"Lý thiếu hiệp, nếu tiểu nữ nguyện ý song túc song phi cùng anh, không biết anh có nguyện ý không?"
*Song túc song phi: Phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau.
Lời nói của Cung Nghê Thường đầy ý khiêu khích và trêu chọc.
Lý Trạch Vũ có hơi mất tập trung, trên mặt lại nhíu mày: "Người đẹp số một trong võ lâm cũng không biết xấu hổ như vậy à?"
Nghe vậy, trong mắt Cung Nghê Thường lóe lên một tia tức giận, nhưng chỉ thoáng qua thôi.
"Chẳng lẽ Lý thiếu hiệp cho rằng tiểu nữ là một cô gái tùy tiện ư?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Lý Trạch Vũ giễu cợt: "Chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần, vậy mà cô lại nói với tôi lời trần trụi như vậy, nói cô không biết xấu hổ còn nói sai à?"
Cung Nghê Thường cau mày nói: "Lý thiếu hiệp hiểu lầm rồi, tiểu nữ có điều kiện nữa."
Ông đây lại đoán không được cô có điều kiện sao?
Lý Trạch Vũ giễu cợt trong lòng.
Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, Cung Nghê Thường không ngần ngại hy sinh nhan sắc để quyến rũ hắn thì có tám đến chín phần trăm là muốn hắn xông vào Thiên Quan.