“Đúng, toàn bộ quá trình đã được quay phim và ghi âm lại hết rồi, là cậu tự nguyện đó.”
“Trạch Vũ à, cậu có thể giác ngộ được như vậy, bọn tôi thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng…”
Nhóm người Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình đua nhau mở miệng.
Thấy vậy, Lý Trạch Vũ thoáng giật mình. Hắn chỉ khách sáo dăm ba câu thôi mà, chẳng lẽ đám cáo già này lại tưởng thật?
“Thế tôi không nói nhiều nữa, cậu đi theo bọn tôi đi.” Tô Cẩn Hoa vung tay, dẫn đầu bước là khỏi sảnh chính, Lý Trạch Vũ đúng mực theo sát bên cạnh.
Đoàn người lũ lượt rời khỏi phủ Long Chu, rồi leo lên vài chiếc xe chuyên dụng đặc biệt, chạy thẳng tới lễ đường lớn.
Lúc này, bên ngoài lễ đường có hai hàng binh lính khí phách, hiên ngang đứng chờ sẵn. Tô Cẩn Hoa dẫn theo các ông lớn bước tới trước cửa lớn của lễ đường, còn Lý Trạch Vũ thì bị lưu lại ngồi chờ một mình.
Ngay giây sau…
“Thùng thùng thùng, cách cách cách…”
Giai điệu cổ xưa vang lên.
Khoảnh khắc tiếng nhạc cổ vang vọng khắp sảnh, một nhóm người bỗng bước ra từ trong lễ đường.
Hiện toàn bộ quan chức có tiếng cũng như các gia đình giàu có, quyền lực, có máu mặt ở Hoàng Thành đều có mặt đông đủ tại đây, nghiêm trang đứng sau nhóm Tô Cẩn Hoa. Kế tiếp, hai người lính nhanh tay trải thảm đỏ đã chuẩn bị từ trước xuống đất.
Xong xuôi, Tô Cẩn Hoa nhẹ nhàng vẫy tay với Lý Trạch Vũ.
A…
Tất nhiên Lý Trạch Vũ có thể nhận ra chắc chắn là định trao giải thưởng gì đó cho hắn rồi. Xét từ mức độ long trọng thì chín mươi phần trăm là nghi thức trao tặng huân chương Tử Kinh cao quý nhất nước Hạ.
Khi hắn cất bước đi trên thảm đỏ, hai hàng binh lính lặng lẽ cúi đầu. Đồng thời, Tô Cẩn Hoa cũng nhấc chân tiến về phía trước, bước xuống cầu thang.
Thiên tử giáng thế, võ lâm vúi đầu!
Đầu óc Lý Trạch Vũ như nổ tung, từ xưa đến nay, chẳng có bao nhiều người có cơ hội nhận được phần vinh dự lớn lao này cả.
Bản thân hắn xuất sắc tới vậy thật sao?
Trong lúc từng dòng suy nghĩ lướt như như bay trong đầu, Lý Trạch Vũ đã đi leo lên bậc thăng, bước từng bước tới trước mặt Tô Cẩn Hoa.
“Bốp bốp bốp…”
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ầm trời.
Cảnh tượng này đã làm dấy lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng rất nhiều người có mặt tại hiện trường, ánh mắt khi nhìn về Lý Trạch Vũ tràn ngập sự hâm mộ, nhưng nhiều nhất lại là khâm phục.
Mới hai mươi mấy tuổi đã nhận được huân chương Tử Kinh, vinh quang lớn lao đó có thể nói là trước giờ chưa từng có.
Giữa đám đông, Diệp Khuynh Thành được mời đến tham dự nghi thức ra sức vỗ tay, khóe mắt không kiềm được mà có hơi ẩm ướt.
“Anh rể giỏi thật đấy.”
Diệp Thần cũng ra sức vỗ tay bốp bốp, dù lòng bàn tay đã sưng đỏ cũng không chịu dừng lại. Diệp Trung Đường đứng bên cạnh thoáng liếc mắt nhìn cậu ấy, lại ngoái đầu ngó Lý Trạch Vũ đang hành xử rất đúng mực, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Lý Viễn Sơn đứng cách đó không xa.
Phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, Lý Viễn Sơn tức khắc hướng mắt nhìn ngược lại Diệp Trung Đường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hầy!
Diệp Trung Đường khẽ thở dài một tiếng não nề trong lòng. Tranh giành đấu đá với Lý Viễn Sơn hơn nửa đời người, giờ phút này ông ta công nhận, bản thân thua rồi!
Thua tâm phục khẩu phục.
Lý Viễn Sơn lại quẳng cho Diệp Trung Đường một ánh mắt đầy ẩn ý, khóe miệng cũng cong lên, đồng thời hếch cằm về phía hai cô gái trẻ đứng đằng sau, tức Diệp Khuynh Thành và Diệp Khinh Nhu, hệt như muốn nói rằng: Ông không thua, là hai ta cùng thắng.