Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tô Cẩn Hoa trở nên đặc biệt nghiêm trọng: “Trạch Vũ tạm thời vẫn chưa liên lạc với chúng ta, điều đó mọi việc vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn, chúng ta hãy cứ kiên nhẫn đợi tin.”

“Không! Chúng ta không thể chờ được!”

Ninh Trạch Bình lập tức phủ định: “Trạch Vũ đã từng gặp nguy hiểm trong trận đại chiến ở Bozeman. Nếu lúc này nước Mỹ lại đích thân ra tay thì cậu ta sẽ lại một lần nữa phải đối đầu với nguy hiểm!”

“Lão Ninh nói có lý, vậy theo ông ta nên làm thế nào?”

Một ông lớn khác dò hỏi.

Ánh mắt của mọi người lại đổ đồn lên người Ninh Trạch Bình.

Ninh Trạch Bình giơ lên một ngón tay: “Để lão Long đích thân dẫn người tới Thánh Đình, giúp đỡ Trạch Vũ trong thời điểm mấu chốt.”

“Tôi đồng ý, chúng ta không thể để tiểu tử kia chiến đấu một mình!”

“Tôi cũng tán thành…”

Tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Cẩn Hoa lần lượt tỏ thái độ.

Tiếp đó, Ninh Trạch Bình lại giơ lên ngón tay thứ hai: “Khi cần thiết, để lão Long đại diện cho nước Hạ gây áp lực lên Thánh Đình, tuy rằng… Sức ảnh hưởng của chúng ta ở phương Tây không lớn lắm nhưng chúng ta có thể tỏ rõ thái độ cho người ta biết nước Hạ… Không ngại đánh một trận!”

H-zzz…

Những người có mặt trong phòng hợp đều hít sâu một hơi.

Từ khi thành lập đến nay, nước Hạ vẫn tuân theo triết lý không tranh, không đoạt, không đấu, phát triển thầm lặng, nếu lúc này tỏ thái độ quyết liệt với cường quốc phương Tây, rất có thể đại chiến sẽ nổ ra.

“Chuyện này… Chúng ta phải cân nhắc thận trọng.”

Một ông lớn của phái ôn hoà không dám gật bừa, nói: “Nếu để xảy ra xung đột với cường quốc phương Tây, điều này sẽ đi ngược với triết lý phát triển của nước Hạ.”

Một ông lớn phái cực đoan lại tán thành nhiệt liệt: “Chúng ta ẩn nhẫn biết bao năm nay rồi, còn phải chịu đựng đến khi nào nữa? Tôi thấy đề xuất của lão Ninh được lắm, tuyệt đối không thể ngại phiền ngại khó, đáng đánh thì phải đánh!”

Các ông lớn chia làm hai phái.

Quyền quyết định cuối cùng vẫn đang nằm trong tay Long chủ Tô Cẩn Hoa.

Sau khi một điếu thuốc cháy hết, lão xem xét lại những băn khoăn và đề nghị của hai phe, cuối cùng đập bàn quyết định: “Cứ làm theo ý kiến của lão Ninh đi!”

“Lão Tô, tuyệt đôi không…”

“Lão Hồng đừng nói nữa!”

Ông lớn bên phe ôn hoà vẫn muốn khuyên tiếp nhưng lại bị Tô Cẩn Hoa ngang ngược ngắt lời: “Nếu bây giờ ta không tỏ thái độ cứng rắn hơn một chút, đồng chí Chử Vệ Hoa có thể sẽ không trở về được, thậm chí ngay cả Trạch Vũ cũng có thể gặp nguy hiểm!”

Sở dĩ lần này lão tỏ thái độ cương quyết như vậy chủ yếu là vì Lý Trạch Vũ, Chử Vệ Hoa chỉ là thứ yếu.

Nhà họ Lý đã cống hiến cho nước Hạ quá nhiều rồi, họ không thể phụ nhà họ Lý!

. . .

Cùng lúc đó.

Trên đường hàng không từ nước Anh đến Nhật Bản, hai chiếc máy bay trực thăng bay nuối đuôi nhau, cách nhau chưa đầy năm mươi ki-lô-mét.

“Những người khác vừa gửi tin về, bọn họ đã tiến vào Nhật Bản thành công, đang trên đường tới Thánh Đình, có thể nói là đã đến trước chúng ta một bước.”

Trên một trong hai chiếc trực thăng, Anne ngồi ở bên ghế phi công lên tiếng báo cáo.

Người của quân U Minh đều rất có tình có nghĩa, hiện tại Sói đen đã bị Thánh Đình giam lại, những người đó rất có thể sẽ xốc nổi xông vào tấn công để cướp người về.”

Lý Trạch Vũ ngồi ở ghế phi công không thể không ra lệnh: “Bảo bọn họ trước mắt không được hành động thiếu suy nghĩ, mọi việc phải chờ tôi đến nơi hẵng bàn.”

“OK.”


Anne gửi đi một tin nhắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK